Bà bắt đầu lần giở lại ký ức xưa cũ của mình, từ hai ngàn năm về trước, đi từ từng năm từng năm một được lưu trữ trong từng sớ gỗ trong cái thân hình khổng lồ của mình. Đó là lý do vì sao hắn đã gạt ngươi và Nott để đảm bảo rằng một trong hai ngươi sẽ chết thay cho hắn. Ban đêm, khu rừng thật im lặng và lạnh lẽo một cách đáng sợ, đó đây vang lên những tiếng hú, tiếng gầm gừ của những loài thú kỳ lạ, bí hiểm.
Ngay mai, theo giấc mơ của Sid, Cây Bốn Lá thần kỳ, loài cây mang lại sự may mắn vô tận sẽ mọc lên trong khu rừng Mê Hoặc. Vì thế mụ nghĩ ra một kế mới. - Bởi vì hắn đã lừa mi.
- Ngươi và con ngựa trắng của mình đang làm gì bên hồ của ta đó? Ngươi muốn gì ở đây? Ta mới vừa gặp một gã cũng như nhà ngươi. Khi anh vừa đến được lâu đài, nó đổ sụp xuống lăn ra chết. Và việc này thì cần phải có thời gian.
Khi anh vừa đến được lâu đài, nó đổ sụp xuống lăn ra chết. Nói cách khác, chúng mang lại sự may mắn vô tận. Sid - hiệp sĩ áo trắng, vẫn giữ im lặng cho đến khi Merlin quay sang nhìn chàng, cố đoán xem chàng đang nghĩ gì.
Như vậy, họ chỉ còn có năm ngày để tìm ra Cây Bốn Lá thần kỳ đó. Chắc anh mất trí rồi. Họ tìm kiếm những người giúp họ tái khẳng định những suy nghĩ yếm thế của mình.
May là Sid đã không trì hoãn việc tỉa bớt các nhánh cây, nếu không thì chắc là anh sẽ không còn thời gian để biết được là mình cần phải xới bỏ đá thì cây bốn lá mới có thể mọc lên được. Tôi biết cậu đang nghĩ gì, tôi đã làm cậu buồn. Nhưng tôi không nghĩ sự thành công của cậu chỉ hoàn toàn là nhờ vào bản thân cậu mà thôi.
Cái cảm giác rằng mình là một nạn nhân, một người bị lừa, một người không may mắn thì cũng chẳng hay ho gì nhưng ít ra nó cũng giúp họ cảm thấy phần nào nhẹ nhõm hơn. - Mới đầu tôi đi rửa xe. Sid suy nghĩ trong chốc lát, sau đó chàng nói:
- Đó là cả một gia tài khổng lồ. Đôi mắt sáng và đôn hậu của ông biểu lộ sự lắng đọng của một người trải nghiệm và ánh lên cái nhìn của một tâm hồn rất trẻ trung. Chàng vẫn chưa tỉnh ngủ hẳn.
Ta sẽ bảo ông ta tự mình nhổ Cây Bốn Lá thần kỳ lên. - Thưa Sequoia - Nữ hoàng của các loài cây. Chẳng ai nói lời nào.
Vì anh cũng chẳng còn biết phải làm gì khác nữa nên Nott quyết định đi gặp nói chuyện với Ston - Mẹ của các loại đá. Chàng tiếp tục công việc tạo dòng nước cho đến tận chiều tối. Cậu có biết thế nào là sự may mắn tình cờ và sự may mắn thật sự hay không?