Xxlx

Giả vờ mát-xa cho em kế rồi móc cu đút từ phía sau

  • #1
  • #2
  • #3
  • Còn kẻ nào quên mình để giúp đỡ người khác sẽ tìm thấy hạnh phúc. Ông Charles Kettering cũng ở trong tình trạng đó khi ông bắt đầu chế một thứ máy cho xe hơi tự động, khỏi cần quay. Địa vị càng cao bao nhiêu thì đời càng thích mạt sát bấy nhiêu.

    Tại sao lại cần thiết thế? Mấy năm trước, một buổi sáng, một ông hàng xóm gõ cửa nhà tôi bảo phải đi chủng đậu ngay. Thì cố nhiên rồi, phải không bạn? Vâng, Aristote từ xưa đã dạy ta vậy và cũng đã dùng cách ấy.

    Ông Jim Grant nói với tôi ông cũng nhận thấy vậy. Anh có nhiều lý do tự mãn vậy mà cứ gắt gỏng từ sáng đến tối. Tôi lo sợ các cô gái cười tôi khi tôi dở nón chào các cô.

    Bác sĩ khám nghiệm thấy ông bị thương nặng ở xương sống làm hai chân ông liệt hẳn. Sau lại hỏi sở y tế thì hay rằng từ trước tới nay Californie, trong những khi bệnh đó phát, thấy một lần ghê gớm nhất có 1. Tôi hăng hái tới nỗi qua ở Châu u hai năm.

    Bốn mươi tám nhiễm sắc thể ấy định đoạt phần di truyền của ta. Rồi một đêm sau, bỗng dưng tôi mở cuốn "Quẳng gánh lo đi và vui sống" mà người ta đã phát cho tôi trong khi theo lớp giảng của ông Carnegie về thuật nói trước công chúng. Sự thiệt thì chính giáo sư Sayce thức trắng đêm đó, vì tiếng "kéo gỗ" của Spencer đã làm cho ông ta không sao ngủ được.

    Nếu bạn muốn thư thái tinh thần, muốn có hạnh phúc, bạn hãy thử áp dụng nguyên tắc này: Kenley, Peary đã phải bỏ dỡ công việc thám hiểm ấy rồi. Má tôi và nhà tôi qua đời, các con tôi đi ở riêng, để lại trong đời tôi một lỗ trống mà tôi đã lấp được nhờ công việc ấy".

    Theo lời ông thì ông và các huấn luyện khác - từ 42 tới 59 tuổi - dắt những người lính trẻ tuổi qua những khu băng tuyết mênh mông tới chân những ngọn núi bích lập cao chừng 40 thước rồi dạy họ dùng thừng, bíu vào vách đá nhẵn mà lần lên ngọn. Lại như chuyện ông S. Không nói được, anh viết vào một miếng giấy hỏi xem anh "có thể qua khỏi không?" Viên y sĩ trả lời "được".

    Đừng bao giờ nói: "Ngó cái khăn kỳ cục mà chị Sue gởi mừng năm mới chúng ta? Chị ấy đan lấy để khỏi mất một xu nào hết đây mà". Đó là trường hợp ông Edison, một người hồi nhỏ thất học, phải bán báo, mà sau làm thay đổi hẳn nền kỹ nghệ của Mỹ. Tôi ngó tay tôi chỉ thấy còn da với xương.

    Bạn đối với họ ra sao? Bạn lãnh đạm ngó họ, hay cảm thương tự hỏi họ có uẩn khúc chi mà chán chường đến vậy? Như người phu trạm chẳng hạn, mỗi năm đi hàng trăm cây số, mang thơ lại tận nhà bạn, có bao giờ bạn thấy thương người đó hoặc tha thiết muốn biết tình cảm họ ra sao không? Có bao giờ hỏi họ "đi nhiều như vậy có mệt, có chán không?". Cho nên mỗi buổi sáng, trước khi đi xin việc, ông mua một bông cẩm chướng, gài vào khuyết áo rồi lanh lẹ xuống phố Oxfort, thẳng người, ngưỡng mặt mà bước. Có biết bao đồ đạc phải sửa lại: tủ sách, bực thang, cửa sổ, mái gió, quả nắm, ống khoá, vòi rỉ nước.

    Tôi biết cháu ngay thẳng, dễ cảm động và người ta làm nhục cháu ở trước đám đông. Quyết định vậy rồi tôi lên giường ngủ say như một khúc gỗ. Chúng đáp: "Chúng em không có ba má".

    THỂ LOẠI: Viet69
    TAG: vú to

    Phim liên quan

    THỂ LOẠI KHÁC
     Sitemap