được nuôi nấng bới người mẹ hiền dịu và người cha rất tôn trọng kỉ luật. Cũng cần nhấn mạnh ở đây, việc dám liều lĩnh thất bại không hề cho ta cái quyên lứa đảo mọi người và sau đó tự cởi bỏ trách nhiệm về những hậu quả do chính hành động mình gây ra. Hiện nay, ông là một giám đốc kiêm nhà sản xuất phim.
Khi nhìn nó cháy một cách bất lực, nhìn thiết bị quý tan thành tro bụi, ông gọi Charles, con trai ông đến và nói: “Đến đây nào Charles! Con sẽ chẳng bao giờ thấy dược cái gì giống như thế này lần nữa đâu!”. Chỉ khi trải qua những kinh nghiệm gian nan và đau khổ ,tâm hồn mới trở nên minh mẫn và trí óc mới trở nên tinh tế ,hoài bão được hình thành và cuối cùng đạt đến thành công " Bà cũng điều khiển một chương trình kéo dài 2 ngày có tên “Liệu pháp tâm linh và thể xác” trước công chúng, hướng dẫn làm cách nào để tâm linh có thể giải quyết các vấn đề về thể xác.
Trong khi những người khác một ngày làm 8 tiếng thì ông một ngày làm 16 tiếng. Nếu tìm được việc, bạn là người thành công. Sau đó,ông đã thành lập một vài doanh nghiệp nhưng tất cả đều thất bại.
Đầu tiên,ta phải phân tích xem "học hỏi" ở đây là gì?Một người học hỏi như thế nào?Ta học bằng cách quan sát,nghe ngóng,thử nghiệm và sao chép . Kẻ phá sản không phải là kẻ không có một đồng xu dính túi ,mà là kẻ không có một giấc mơ mới. Đừng mong ăn ngon ngủ yên .
Họ bảo ông rằng tiền hoa hồng quá cao, thời cuộc quá bất ổn và vị trí không thuận lợi. Vì thế, sau khi “ép” một số bạn thời thơ ấu của mình tham dự hội thảo, vào tháng giêng năm 1977, chúng tôi bắt đầu thành lập Tập đoàn Fortiss Sdn. Lần nọ, khi một người đàn ông hỏi rằng có thể tìm thấy Goodyear ở đâu, người ta bảo : “ Nếu ông nhìn thấy một người đàn ông với một chiếc áo cao su Ấn Độ, đôi giày cao su Ấn Độ và một cái túi tiền cao su Ấn Độ, không có su nào trong ấy, đó chính là Charles Goodyear.
“Vấn đề không phải là bạn đã rơi bao xa, mà là bạn đã leo lên lại đến mức nào!” Lúc học xong cấp 2, mới 17 tuổi, ông của bà đột nhiên xắp xếp cho bà lấy một người mà bà chưa từng gặp mặt. Bạn có thể nói anh đã phải chịu nhiều những nỗi đu đớn tột bậc và trảu qua nhiều đêm mất ngủ, nhưng vẫn không hề có một lời than vãn.
Vậy lỗi này thuộc về ai? Vì dính líu vào hoạt động chính trị trong vùng, ông bị trục xuất sang một tỉnh khác và trở thành công dân bị quản thúc. Điều gì sảy ra chẳng quan trọng lắm.
Bị cầm tù hơn ¼ thế kỉ, ông trở thành tổng thống Nam Phi ở tuổi 76. Lúc dag đi khập khiễng trên sân, anh nói với tôi: “ Tôi sẽ tiếp tục giữ vẻ trẻ trung này càng lâu càng tốt”. Trong bối cảnh đó, chúng tôi đã trải qua tuổi thơ khó khăn của mình, không ngày nào về nhà mà cha không chửi rủa, đánh mẹ tôi hay một đứa trong chúng tôi.
Nhưng sau đó, không những cô học được cách đọc, viết và nói mà còn trở thành tác giả của nhiều cuốn sách, bài báo và tự truyện. Tôi mới 30 tuổi mà đã có thể cùng diễn thuyết với Phó Thủ tướng! Thật ra, suốt thời gian đó, tôi đã che giấu nỗi sợ hãi và sự rỗng tuếch của mình về cái gọi là “thành công” mà tôi đạt được! Từ năm 1981 đến 1983, chúng tôi đã đương đầu với một số vấn đề trọng đại trong việc tổ chức lại công ty. Nhà thì giống như ngọn lửa, còn trường học giống “ cái chảo nóng”.
Nhiều người có rất nhiều bạn nhưng trong lòng vẫn cảm thấy rất cô đơn. Không gì trên thế giới có thể thay đổi nó được. Nhưng đó là một trong những kinh nghiệm sống.