Nếu ông sợ cái xã hội này lên án, tôi sẽ thu xếp cho ông đến một nơi hoàn toàn mới lạ. Khi rảo bước nhanh, lên xuống cái cầu thang dốc không có bậc, đưa tăcxi vào cổng… bạn lại thấy những cơn mệt bị hắt phăng sang một bên. Bởi họ đã thấy, chưa hết nhưng đã đủ thứ đồi bại của đời sống.
Con còn đau mắt đau đầu không? Tôi: Im lặng. Như thế sẽ khổ nhưng sẽ giữ được tử tế. Hồi nhỏ, tôi học toán khá giỏi.
Có điều, viết đâu phải lúc nào cũng là toan tính thiệt hơn. Chị lắc đầu bảo mệt lắm. Lưu ý: Hắn không chắc là tôi.
Tôi muốn (em muốn) sống để tôi thôi muốn chết. Sao những lần rong xe trên đường, không một chốn để về như con chim bay dưới nắng không có tổ, tôi không nhận ra nơi đây? Một cái ghế đá để viết và không nhiều người để quấy rầy. Bật dậy ngay là tỉnh thôi.
Đừng nhầm là chúng tôi lạnh với nhau. Người ngoài chỉ tin, thờ ơ hoặc chế giễu. Con đi đâu, làm gì, nó đều báo cho bác cả.
Một cái Dream khoảng mười bảy triệu. Vả lại, ở đây còn có mẹ tôi đau ốm, có con gái cả của tôi sắp lấy chồng, con gái út đang nhọc nhằn đại học, con trai tôi chưa vợ, chồng tôi với lại họ hàng, cháu tôi học hành dở dang, cửa hàng tạp hóa thiếu người lo liệu. Đã nhủ viết lại sẽ nhạt đi nhưng dù sao thì cũng nên viết.
Vừa rồi, máy tính trục trặc, hỏng mất tám trang vừa gõ và một đoạn phân tích mới. Tôi không khó chịu, cũng chẳng động lòng. Đây chỉ là một sự sống sót qua vài cạm bẫy đầu tiên.
Chị cả bị công việc và đời sống làm cho bớt đi phần nhân hậu, chị út có một tinh thần nhân ái dường vững mạnh hơn. Không thông minh thì phải cúi đầu xuống. Xin lỗi nhé, buồn ơi.
Ừ thì mỗi người có một góc nhìn riêng nhưng tả thì cũng ngại lắm. Chính vì tôi chưa có kinh nghiệm về phản ứng của người Việt trước đùa và thật nên gặp phải những điều không theo dự kiến khi đưa cuốn sách của mình cho những người thân đọc. Coi như không có chuyện gì xảy ra.
Hãy cứ mâu thuẫn với nhau. Đó là một niềm an ủi. Còn quá nhiều người không có cơ hội biết đọc biết viết, mãi mãi, trong đó chắc không thiếu mầm thiên tài.