Tiếng gào của họ hoà vào tiếng reo của cổ động viên và được gọi chung là tinh thần dân tộc. Tôi nhìn lại cái bài toán mà nghi ngờ sao dễ thế, hóa ra mình nhầm dấu, kiểm tra lại là sửa được ngay. Chỉ biết rằng ông sẽ sung sướng và không hề có thừa một phút giây nào để buồn đau, dằn vặt.
Hoặc là họ sẽ phải thay đổi một số cách nghĩ cơ bản. Nếu không muốn hơi tí bị nhắc: Bỏ truyện đi, ngồi vào bàn học đi con. Trên đầu chồng sách lưa thưa mấy tờ nháp xếp lệch lạc nhau mà tờ trên cùng được gấp đôi và bị xé một mẩu hình vòng cung.
Những đêm ôn thi như thế này thì lại có cớ thức. Nó chỉ chuyển hóa từ dạng này sang dạng khác. Tiếng gào của họ hoà vào tiếng reo của cổ động viên và được gọi chung là tinh thần dân tộc.
Chẳng cần gì nữa cả. Vấn đề là hắn chưa tìm được những người dẫn đường có thể tin cậy. Nên phản ứng lại chính bằng sự ù ì và chây lười.
Hiểu không? Nếu tôi không giữ trái tim thì hoàn toàn tôi có thể là Hítle, Pônpốt mất rồi. Con mèo quanh quẩn bên nách. Dẫu không phải không có lúc buồn.
Tôi lên gác và nẩy ra cái ý định xé. Nhưng sao lòng tôi không hồi hộp, mong chờ. Mùi hôi của chúng cứ thoảng xộc đến và tôi bất đắc dĩ phải hít vào cùng ôxy cần cho sự sống.
Nhiên liệu? Nói vậy thì chung chung quá. Ta cảm thấy quá mệt mỏi và bất lực. Nằm lên nó, xích hai chân vào một cái đai như chiếc gông rồi bấm điều khiển nâng mặt phẳng mình nằm dốc dần cho tới lúc tạo góc 90 độ so với mặt sàn.
Nhưng tôi sẽ không kết luận điều đó bằng cảm tính hay lí tính. Là lặp lại nhàm chán, là luôn luôn sáng tạo. Có điều, con đường thì khác.
Bác gái: Hôm nay hai giờ chiều bác mới ăn cơm. Không hút là không hút. Kẻ có tài là kẻ biết tận dụng mọi thứ, kể cả cái hỏng hóc, kể cả sự tuyệt vọng của chính mình.
Vậy thôi, bạn sống bình thường. Họ dùng các tổ chức mafia để thanh toán nhau. Bạn cảm ơn những giờ phút bên họ.