Tôi không đòi hỏi gì cả, tôi để tất cả tự do. Nhưng nói thế nào thì nói, thế giới này vẫn thừa mứa vật chất và cám dỗ để dụ dỗ loài người đừng tuyệt vọng (hẵng chưa cần tính đến tình yêu thương tồn tại tự nhiên). Dù gì thì các vệ tinh của bác cũng khó biết hoặc biết cũng khó nói.
Chỉ có giữ được nhân cách và không giữ được nhân cách mà thôi. Nhưng thấy cũng hay hay. Và sốc trước một chuỗi ngày dối trá của đứa cháu? Bạn từng nghĩ đến chuyện này.
Tôi nhớ có lần đi học về, rủ chị từ Thanh Xuân vào Hà Đông ăn giỗ. Rồi thì mấy hôm sau ngó qua, ai đã vặt hoặc cắt trụi mất rồi. Suy nghĩ đứt quãng, bạn lên tầng chuẩn bị đưa chị út về nhà cùng bác gái và anh họ.
Diệt cả những con virus có lợi cho sức đề kháng. Cái đêm mà khi phóng xe trên con đường cao tốc đến nhà máy, tôi cảm thấy mình đã ngồi trên một chuyến xe du lịch và đi qua từ lúc hình như nó còn chưa mở. Tôi kệ tôi dắt tôi đi.
Để chúng lúc nhúc, lên men khá khó chịu. Nhìn bạn lặng lẽ, ít ai biết bạn có một tuổi thơ hiếu động và đầy kỷ niệm. Hy vọng là bạn còn cơ hội sống để có thể nhận ra.
Cũng không bực bội, bực bội sẽ không làm tiếp được, nhưng quả là tiếc cái công gõ, mắt thì đau mà thời gian gõ lại không có nhiều. Hiếm người thấy đỏ mặt. Khi mà bạn rời xa căn nhà phía trước là con mương ăm ắp nước.
chờ chuông reo nơi lớp ôn thi đại học chật chội phải ngồi xổm chép những áng văn trong hai giờ đồng hồ đến hết giờ thứ nhất thì mông bắt đầu tê dại và cứ phải ngồi cắn răng ghi chép và khắc khoải đến hết giờ còn lại cứ như thế hàng tháng trời và chẳng ai biết từ khi ấy mông tôi bắt đầu dị ứng với giảng đường kể cả với đệm xe máy Hồi đấy em vẫn thường nhìn anh và mỉm cười như lúc này. Và bào chữa cho mình bởi sự chăm chỉ lo toan trong sự thiếu tri thức.
Khi thấy những hạn chế cũng như niềm buông trôi trước đời sống. Kẻ biết dung hòa là kẻ được chọn lọc sau đào thải nghiệt ngã của tự nhiên và xã hội. Khi thường thường, họ vẫn nhầm lẫn giữa lúc bạn thật và lúc bạn đùa.
Tất cả đều không sâu đậm. Dù bây giờ lâu lâu chợt gặp nàng, tôi không thấy hạnh phúc và đớn đau như trước đây vài năm nữa. Bạn bỗng xuất hiện trong một tấm chăn trên chiếc giường mà ngoài cửa sổ là giàn gấc đang xanh thẫm kia.
Những con vật, những con người tự tử nhiều quá. Như cây bút không mực viết hoài lên trang giấy trắng. Và dễ sống hơn một chút.