Thứ hai, bạn sẽ bị mang tiếng xấu là người hay khoe mớ kiến thức vĩ mô, hoặc là người không đủ trình độ để diễn giải rõ ràng cụ thể! Liệu sau đó còn ai muốn nói chuyện với bạn? Rõ ràng là từ utilize ít phổ biến hơn từ use. Tôi rất kính nể Bob.
Nhất là khi bạn chẳng có liên quan gì đến một đề tài nào đó đang được bàn tán. Đừng chê bai, hạ thấp người khác. Nhất là, mọi người sẽ nghĩ gì khi một tiến sĩ học cao hiểu rộng ở một trường trung học lại sơ ý như thế?
Họ sẽ nghĩ rằng ý bạn nói bất cứ ai cũng có thể làm được như họ. Nhưng thật ra đó cũng không phải là một bài diễn văn. Dù bạn có trò chuyện ở bất kỳ tình huống nào đi nữa, việc trước tiên bạn cần làm là tạo nên một không khí sôi nổi, thoải mái.
Hãy hoàn thiện chính bạn trước khi bắt cấp dưới của mình phải hoàn thiện! Sau bao nhiêu năm đi làm, tôi đã tự nghiệm ra điều này: Nếu bạn làm việc hoàn hảo thì cứ yên tâm, không phải bận tâm nên nói chuyện với ông chủ như thế nào. Khi tôi còn ở lứa tuổi đôi mươi, những người nổi tiếng thời đó là Frank Sinatra, Glenn Miller, Joe DiMaggio, hay như Franklin Roosevelt.
Nếu bạn là một cô gái, bạn vẫn có thể tha hồ trò chuyện với các anh bạn ở một bữa tiệc thân mật. Tôi hoạt động trong ngành công nghiệp bóng chày. Ba đứa chúng tôi Herb Cohen, Brazie Abbate, và tôi có một cậu bạn cùng lớp tên cúng cơm là Gilbert Mermelstein, nhưng chúng tôi quen gọi là Gilbert bằng cái tên thân mật là Moppo hơn.
Không may là trò đùa này lại thành công ngoài sức tưởng tượng. Bởi suy cho cùng trong hoàn cảnh này mọi người sẽ chẳng để ý xem bạn ăn nói có tài hoa không, bạn có là một nhà diễn thuyết sắc sảo không. Còn nữa, Hãy nói với người ta về chính họ và họ sẽ lắng nghe lại bạn hàng giờ đây chính là lời khuyên quý giá của cựu thủ tướng nước Anh Benjamin Disraeli.
Một bộ vest lịch lãm, một mái tóc gọn gàng, một vẻ mặt tươi tỉnh… Tất cả đều được phản ánh trung thực trên màn hình vì ống kính quay phim thì không biết nói dối. Ai nấy đều gật gà gật gù. Ban kiểm tra có nhiệm vụ báo kịp thời với bạn rằng Stop or Zap (Dừng hoặc Tiếp đi!).
9 giờ 10 phút, tôi buồn ngủ díu cả mắt. Và đó cũng là nguyên tắc vàng sau cùng mà tôi muốn nói: Hãy cởi mở (một cách chân thành) với người mà bạn đang trò chuyện, để họ cũng cởi mở với bạn nữa chứ! Chúng tôi chuyển sang đề tài về nỗi sợ hãi.
Khung cảnh bạn chọn để bạn bè cùng nhau trò chuyện thì không cần quá màu mè. Tôi liếc nhìn đồng hồ…11:07. Bạn không thích câu hỏi này? Hãy từ chối trả lời một cách khéo léo:
Tôi chỉ biết rằng các cầu thủ bóng chày của chúng ta chắc chắn đã có tiến bộ rất nhiều. Đừng kể dài dòng về tiểu sử của bạn, bởi họ đã biết những cái ấy trong hồ sơ mà họ vừa mới đọc. Tôi đã thành công khi trò chuyện với họ trong một không khí thoải mái.