Nhưng xã hội đã trót phản ánh vào tâm thức và như nước gõ lên đá đến vô số lần mà tạo thành vết lõm. Chỉ biết mình mãi mãi lăn. Chán ngán vì làm phận con cháu cảm thấy mặc cảm và ích kỷ khi chán ngán.
Nguy cơ đội bạn ghi bàn thì nín lặng, im phăng phắc. Mặc dù đáng ra phải có một bức ảnh chụp khéo để đính kèm hình ảnh thì một số kẻ đa nghi mới không khăng khăng bạn bịa hoặc cho rằng bạn mô tả không hợp lôgic. Mệt và không thích thú.
Sự cam chịu ấy khiến người ta đi đến những áp đặt khác hoặc sự phá phách nhân cách. Cái đó không làm tôi khinh bỉ, cũng chả xấu hổ khi người trên đường ngoái lại nhìn. Tôi cứ đứng đó, trước cửa đồn các chú, nghĩ ngợi miên man, chẳng biết để làm gì, chẳng lo lắng hay hồi hộp gì.
Nhưng với mẹ, tôi cho mình cái quyền đó. Xung quanh là người. Nhưng những năm im lìm dần trôi qua đem lại cho tôi nhiều bài học thực tế.
Không phải bạn không muốn một cuộc sống như thế. Bạn dậy tìm cái đồng hồ, không ra. Tôi không đòi hỏi gì cho mình, không than vãn về nỗi khổ đau của mình; nhưng khi tôi vẫn chẳng gột rửa được cái cội nguồn chia sẻ và đùm bọc của con người, dù có là một thằng đàn ông bất khuất, tôi vẫn là một kẻ hèn…
Con mèo quanh quẩn bên nách. Sự nhai lại chỉ là trò dở tệ. Còn bây giờ leo thang cũng mỏi.
Điều khiển thanh niên, người lớn bằng các cuộc chơi, chất kích thích và tình dục. Lại buồn, lại khổ nhiều hơn cần thiết. Tôi phá dần sự phá phách trong tôi.
Đồng chí nào mai sau làm quản lí giao thông xin nhớ cho cái vụ này. Người đời có kẻ ngấm ngầm bảo bác ranh ma, xảo quyệt. Và bạn chọn cách im lặng nhấm nháp.
Nhưng lại muốn súc tích. Có lẽ tôi là thứ (từng?) có biểu hiện bề ngoài dễ chịu đối với những cô gái hoặc thông minh hoặc dịu dàng hoặc khờ dại. Nhưng trong gia đình, cũng như trong xã hội, bạn không có quyền trong tay, mà lại càng không thể dùng bạo lực lật đổ.
Nhưng trong khoảng này, ai đã thực sự chú tâm tích lũy điều đó bên cạnh việc lao vào guồng xoáy kiếm tiền. Từ nay thôi hẳn đá bóng. Mẹ: Hai bác có chuyện gì à? Tôi: Im lặng.