Mà hết thảy công trình đó chỉ có mục đích làm cho khán giả say mê và thì giờ chóng qua. Ông săn sóc nâng niu, kính trọng bà vợ tật nguyền một cách luyến ái và tế nhị đến nỗi bà phải viết câu này cho một người chị: "Em bắt đầu tin rằng có lẽ em thiệt là một nàng tiên như lời nhà em thường nói". Vì, dù có giết được nó thì vết cắn cũng không lành ngay được".
Tên cậu là Edward Bok. Và trong ba tháng hè và ba tháng thu, ông ở xa biệt, không lai vãng gần miền Springfield. Đã lâu rồi, một cậu bé Hòa Lan tới di trú nước Mỹ.
6- Nó bồi dưỡng kẻ mệt nhọc, nó là hình ảnh bình minh cho kẻ ngã lòng, là nắng xuân cho kẻ buồn rầu, và là thuốc mầu nhiệm nhất của tạo hóa để chữa lo âu. Cả một toà nhà đầy vàng cũng không quyến rũ được chồng tôi. Cảnh nghèo khổ ám ảnh ông ngày đêm, làm ông lo sợ lắm và nhất quyết kiếm sao cho có đủ tiền để bà cụ khỏi cảnh vất vả không kể chết đó.
Ông bạn tới Bạch Cung và Lincoln nói với ông trong mấy tiếng đồng hồ về tờ bố cáo ông tính công bố để thủ tiêu chế độ nô lệ. Ông không cần ai khen ông hết; ông chỉ muốn sao có kết quả là được. Bây giờ tôi hãy xin ông thắng trận trước đã, còn vấn đề độc tài, chúng ta sẽ bàn sau.
Chân lý đó đúng khi bạn viết tiểu thuyết cho độc giả coi. Nhất là những bộ đồ giá đó. Cho nên cha kéo, con đẩy.
Mà thật tình ông đắc chí là phải. Hai ngày sau, ông chủ nhiệm tờ Boston Herald viết thư trả lời ông B. Có cả hàng ngàn người bán dạo, lang thang khắp phố phường, mỏi mệt, thất vọng, lương ít.
Biên lên bản đồ đính theo đây, tổng số nóc nhà mới hoặc nóc nhà sửa lại mà ông cho là đã bán được, nhờ cuộc cổ động năm ngoái. Bạn nhận thấy rằng nó gần như bức thư trên kia. Bài diễn văn đó là một trứ tác có kết quả lạ lùng.
3- Một nụ cười chỉ nở trong khoảnh khắc, nhưng có khi làm cho ta nhớ tới suốt đời. Không phải vì ông có ý tưởng đó mà tôi tin dùng ông. Nhưng dù sao cũng phải chê.
Nên để cho y tự định đoạt lấy. Bạn nên nói như John Wesley khi ông thấy một người say rượu lảo đảo ngoài đường: "Nếu trời không thương, thì ta cũng đã như người này". Nửa thế kỷ sau, một thanh niên khác ở Luân Đôn làm việc trong một cửa hàng bán đồ nỉ.
Thân mẫu tôi không thích nó". Ông nghĩ tới cách mà người ta chưa từng nghĩ tới. Triết gia John Dewey nói: thị hiếu mạnh nhất của nhân loại là thị dục huyễn ngã.