Đúng rồi, rất hiếm khi có thể nhìn thấy một người phụ nữ xếp hàng để lĩnh một bát súp, đi ăn mày thì lại càng không. Bạn muốn gì hơn cả? Bạn có định thực hiện mong muốn đó của mình không? Bạn có sẵn sàng hy sinh mọi thứ khác vì mục đích chính này không? Mỗi ngày bạn dành bao nhiêu thời gian cho việc thực hiện mong muốn đó? Hãy hỏi một người nào đó xem anh ta sợ gì.
Hãy nhớ rằng tư tưởng - đó là cái chính. Từ khoảng cách hàng triệu hải lý, con người đã nghiên cứu mặt trời, xác định thành phần và trọng lượng của nó, - và tất cả là nhờ óc tưởng tượng. Ngài Carneghi cho rằng sở dĩ ông có được của cải như vậy là nhờ có tài sản trí tuệ vô giá do những con người này đóng góp.
Còn làm người nghèo - thật đơn giản biết bao! Nghèo hèn thì có gì phải lập kế hoạch? Chúng đợi tôi, chúng muốn tôi bù đắp lại món quà này bằng công việc của mình trong tương lai. Chaplin áp dụng công thức thành công - và trường Đại học tổng hợp đã trở thành một trong những trường có chương trình đào tạo nâng cao tốt nhất trong nước.
Bạn có nhìn thẳng vào thực tế đang làm bạn trở nên bất hạnh không, hay bạn lẩn tránh trách nhiệm? không có phép màu nào cả. Nói tóm lại, tiểu sử những nhà công nghiệp và tài phiệt Mỹ chứng minh hùng hồn rằng thời gian có hiệu qủa cao nhất - từ bốn mươi đến sáu mươi.
Nếu bạn không tin câu chuyện này với lý do không kiểm tra được, thì hãy lập danh sách những người thành đạt mà bạn biết rõ, và hãy thử tìm xem trong số họ có người nào liệt dương không. Không thể mô tả nổi giác quan thứ sáu! Thật sự là như vậy, làm sao có thể kể cho một người không nắm được các nguyên tắc trong triết lý của chúng tôi biết thế nào là giác quan thứ sáu? Bởi vì người này chẳng có cả Kiến thức lẫn Kinh nghiệm để có thể so sánh giác quan này. Thật ra thì ai đó cũng đã cảnh báo trước rằng những kẻ khệnh khạng New York vốn không thích tài hùng biện, và nếu như ngài Shwab không muốn làm cho các ông Thép, ông Xây dựng và vân vân này buồn tẻ, thì hãy hạn chế ở một bài nói ngắn phải phép hai mươi, mà tốt nhất là mười lăm phút, và họ cũng sẽ chẳng để ý gì lắm đâu.
Bắt chước cách ăn mặc và có những hành vi giống như thanh niên, và tất nhiên là trở nên kệch cỡm trong con mắt những người xung quanh, xa và gần. Nỗi sợ hãi này cũng tổng hợp như nỗi sợ nghèo đói, và hậu quả của nó cũng tai hại cho cá nhân con người như vậy bởi vì sợ phê phán sẽ giết chết sáng kiến và làm cho những cố gắng của trí tưởng tượng trở nên vô nghĩa. Kinh nghiệm tích lũy.
Bạn quyết định sửa đổi bản thân mình - hãy kiểm tra laị xem trong người bạn có còn nỗi sợ hãi không. Tư tưởng phù hợp đến mức chỉ một thời gian sau, ông chuyển văn phòng lên một chiếc xe tải bưu điện nhỏ và trang bị cho nó thiết bị tài vụ hiện đại. Mà bạn đã biết rồi còn gì.
TẤT CẢ MỌI ĐIỀU MONG MUỐN VÀ HÌNH DUNG ĐƯỢC, THÌ ĐỀU ĐẠT ĐƯỢC. Trong ý nghĩ, bạn hãy trở lại với những năm tháng đã qua và hãy nhớ lại những xúc động tuyệt vời của tình yêu đã trải. Và, cuối cùng, tuổi già không loại trừ khả năng mất tự do và độc lập, cả về thể xác lẫn kinh tế.
Chúng tôi không cho phép nó học ngôn ngữ ra hiệu. Sợ nghèo đói - đó chỉ là trạng thái của nhận thức, không hơn không kém! Thế nhưng, nó có khả năng huỷ diệt mọi cơ hội thành công của bạn trong bất cứ một công việc nào. Phóng viên Anh đánh giá rằng cả thế giới doanh nghiệp liên quan đến sản xuất và bán thép đã khiếp sợ cái Liên hiệp khổng lồ.
Trong phần lớn trường hợp bạn sẽ nghe thấy câu trả lời: Không sợ gì. Shwab xuất phát từ giả thuyết, nhưng không có đảm bảo, rằng sự nhạy bén lớn lao của Carneghi có thể được sử dụng dưới mái nhà của Morgan. Về phần mình, những người này (thậm chí là bạn bè) cảm thấy mình trội hơn anh ta, và cứ cho là không cố tình đi, sẽ cư xử với anh ta như với người bị thương.