Đầy là điều chưa từng bao giờ xảy ra trước đây. Tôi buộc lòng phải bán nhà máy, đất đai, nhà cửa. - Ngươi và con ngựa đen của mình đang làm gì bên hồ của ta đó? Các ngươi đã uống xong rồi.
Số phận chỉ mỉm cười với những ai may mắn được nó chọn. - Cậu nghĩ thế thật sao? Có thật cậu chỉ đơn giản nghĩ là tôi đã quá may mắn phải không? - Ngươi đang nói gì thế? Ta chẳng biết Sid cũng như cái gã ngốc nào đã nói cho mi cái điều vớ vẩn này.
- Được rồi, ta tin nhà ngươi, nhưng ngươi không được làm ồn đấy nhé. Ông là người duy nhất biết rõ từng chân tơ kẽ tóc của khu rừng bao la này. Chàng cũng biết rằng Gnome chính là vị thần mình cần tìm tới để hỏi về cây bốn lá.
Nott chạy ngay đến trung tâm của khu rừng. Sau cùng Sid đã thành công: chàng mừng rỡ nhìn dòng nước nhỏ, trong vắt chảy đến nơi cần nước - mảnh đất của chàng tạo nên - và từ đó nước thấm lan tỏa khắp nơi xung quanh . Max thấy thế liền vội nói:
Bây giờ anh biết nói chuyện với ai? Nott cưỡi ngựa vẩn vơ trong khu rừng mà chẳng biết phải đi đâu. - Tôi có thể giúp bà - Sid đề nghị - Nhưng bà có biết một cây bốn lá thì cần bao nhiêu nước không ạ? Anh đã chấp nhận thách thức của ta trong số hàng trăm hiệp sĩ.
Ngươi hãy quay về đi, Nott cũng đã đi rồi. Đột nhiên một giọng nói vang lên phía sau khiến Nott giật mình đứng bật dậy. Để an toàn và tránh thú dữ tối qua, anh đã ngủ trên một chạc cây cổ thụ.
Tôi không hề nghĩ rằng đó là một câu chuyện vô bổ. Hiểu rằng tạo ra may mắn chính là chuẩn bị điều kiện lý tưởng cho những cơ hội khi nó đến. Hay thậm chí còn tệ hơn.
Và anh đã tin sự bịa đặt ác ý mà Morgana truyền qua để gây nên lòng nghi kỵ thù hận. Anh cảm thấy mệt mỏi khi nghe mọi người đều nói những điều như nhau về cây bốn lá. - Được rồi, ta tin nhà ngươi, nhưng ngươi không được làm ồn đấy nhé.
Hãy bảo trọng và chúc anh may mắn. Khi một người đã mất niềm tin trong việc tìm ra một điều gì đó thì rất tự nhiên anh ta sẽ cố mua nó từ người nào bán cho anh ta. Bàn tay ông đang chuẩn bị sập cái cửa đá ngăn cách ông với thế giới bên ngoài, thế nhưng ông vẫn trả lời Sid:
Đã lâu lắm rồi mới có người trò chuyện với ông như thể ông vẫn còn là một cậu bé vậy. Nếu chúng không hát, nước trong hồ sẽ không bay hơi, và nếu nước không còn bay hơi thì hồ sẽ bị đầy ứ, và nếu hồ quá nhiều nước gây ra ngập lụt thì rất nhiều cây cối và sinh vật trong rừng sẽ bị chết. Vì thế mụ nghĩ ra một kế mới.