Nhưng vấn đề là bạn tin nếu thế bạn sẽ chóng chết hơn. Cũng có cớ để thôi viết. Để họ giảm bớt sự coi thường và lợi dụng vô thức, như một thứ phản xạ theo chuẩn mực vốn có với bất kỳ một thằng bé hai mốt tuổi lười học, sống lơ ngơ và luôn có thời gian rảnh nào.
Tôi đang làm cái việc chép nhật ký hay ghi lịch sử của mình? Không cần biết. Hai nhà này nếu chân chính có khi chỉ là một. Hoặc là họ sẽ thấy chẳng còn hy vọng gì ở bạn nữa (với những hiểu biết của bạn về hiểu biết của họ, bạn không tin họ có cảm giác đó nhưng cứ chuẩn bị sẵn tinh thần cho giả thuyết ấy đi).
Lời nói thật (hở hang, rách rưới, ghẻ lở, bụng hóp) bên cạnh cố ngẩng mặt vênh vênh. Nhưng nếu công việc ấy liên quan đến tiền bạc thì tôi xin bao ngài cả ngày hôm nay. Chứ không phải như thời của tôi bây giờ.
Cái mà tôi nghĩ chỉ là một nền tảng cơ bản mà một thế hệ mới cần có. Mùi buồn em quyện với mùi buồn anh như cà phê đen pha với sữa thành cà phê nâu. Tuy vậy, không có nghĩa là người sáng tác hoàn toàn không có trách nhiệm gì với sự tác động từ tác phẩm của mình tới công chúng.
Tôi hát cả hai kiểu, lặp đi lặp lại. Có thể bị trước đó nhưng không nhớ hoặc không nhận thức được. Ông đặt tay nàng lên vành tai và nói: Anh muốn thú nhận với em một điều.
Bây giờ có bảo tớ là đạo đức giả cũng chả mấy ai bắt chước đâu. Tôi nghĩ, những người sáng tạo cũng cần khỏe mạnh. Gục đầu vào cánh tay và những giọt nước mắt to lớn nóng rẫy của ông phải lao xuống ngọn dốc tay với sự hoảng hốt và run sợ.
Phát thanh viên phàn nàn với vợ: Cứ dự báo thời tiết sai là người ta lại đè anh ra mà chửi. Chợt thấy một khoảng xanh cỏ cây khá đẹp giữa cái bệnh viện xập xệ này. Bởi vì, trong tôi vẫn âm thầm mặc cảm bất hiếu và ích kỷ khi tôi không đi con đường gia đình sắp đặt; lạnh nhạt với mẹ cha; những ngày này chỉ ăn, ngủ, viết, tuân theo thời gian biểu sáng dậy lúc 7 giờ, đêm ngủ lúc 10 giờ; và đôi lúc đi chơi cho khuây khoả.
Có mùi thơm của biển, có vị mặn trong gió. Nó lí giải cho cảm giác còn háo hức đi một chặng đường hơn chục cây số để chạy nhảy một chút, uống nước, thi thoảng ăn thịt chó, rồi về. Cá với bác gái xem đội nào thắng.
Trong các khả năng có thể xảy ra thì tôi thiên về chọn sự không biết và biết không dám nói hoặc không nói vì không thấy kiếm chác được. Để chờ một sự thật tươi đẹp. Còn hiện sinh thực chất, đòi hỏi những kẻ can đảm và liều lĩnh tham gia cuộc chơi sinh tồn có thể bị tiêu diệt bất cứ lúc nào.
Bạn tự hỏi bạn có phải là người cần nhiều lạc thú hơn mức bình thường. Cái chính nằm ở sự tự điều chỉnh. Mệt hay muốn xin bác cho ôn thi ở nhà cũng phải nói với bác chứ.