Watson cho sản xuất chỉ 100 cái. Watson bị cuốn hút từ cô gái 29 tuổi này chỉ vì cô không uống rượu trong buổi tiệc của những người giàu có. Nhưng những năm 1990, sau Watson đến gần 80 năm, một doanh nghiệp cần phản ứng nhanh thay vì bó tay chịu chết.
Bác sĩ Gerstner trong lúc băng bó vết thương thua lỗ tài chính của IBM đã buộc lòng cắt giảm 10% chỗ làm trong IBM trải rộng trên 130 quốc gia. Bà có thể mở cửa lúc mờ sáng hay nửa đêm, khi chẳng còn nơi nào bán hàng nữa để đáp ứng nhu cầu hết chanh đột xuất hoặc nhà không còn nước mắm. Điều đáng nói là Maney đã cố tình truy tìm nguồn gốc câu nói đó.
Tấm ảnh này ngày nay còn được IBM lưu trữ cho thấy mọi gian bên trên của phòng họp. Đến chiều, tại phố Wall, 16 triệu cổ phiếu đã được sang tay.
ngược lại phương pháp của Watson. Năm đó Watson 17 tuổi, tức 1891, và lần đầu tiên biết đến một thành phố. Stanford viết ở mục Our Views thế nên nó có giá trị chính thức về tầm nhìn của tập đoàn chúng tôi.
000 nhân viên gần như gấp bấy nhiêu lần vào cái ngày đầu tiên ông đến làm thuê cho CTR chỉ 400 nhân viên. Tom, rồi Gerstner có mặt trong cuốn sách này như là những thước đo về Watson. Bất kỳ ai đã quen với BASIC đều có thể hiểu FORTRAN ngay tức khắc.
Các hiện tượng tập đoàn đa quốc gia là phản ánh một thế giới toàn cầu hóa mạnh mẽ, do đó các góc nhìn không nhân danh nhân loại trở nên không thích hợp nữa. Chúng ta tìm hiểu về người đã tạo ra doanh nghiệp xuất sắc này. Watson có thể bị kết án ba năm tù, bên cạnh những người khác có thể có mức án một năm.
Nhưng các nhà thiết kế tem, chẳng hiểu sao, Năm công việc cần làm của anh là gì, McPherson? Thì đó chính là triết lý kinh doanh lấy khách hàng làm trung tâm, mạo hiểm và vì con người của Watson 80 năm trước.
Dayton đối diện với trận lụt kinh hoàng nhất trong lịch sử nước Mỹ. Watson phát biểu rằng ôngmuốn những nhân viên này cũng nhận được những quyền lợi tương tự như nhân viên khác của IBM. một tên gọi khác của IBM nhưng khách hàng doanh nghiệp thì không được gì.
Ông đã tự nhiên trong lòng vì con người mà hình thành nên vô số thuật lãnh đạo và cuối cùng là đạo lý của nhà lãnh đạo. Với ông, IBM không chỉ là cuộc đời ông mà còn là một phần nước Mỹ. Tom đã rất giống cha mình ở chỗ vượt qua nỗi sợ thất bại và, trái lại, rất coi trọng thất bại.
Nhưng ông không dễ chấp nhận ngay những cú sửa lưng, dù đó là con trai. Ông đã từng bị giằng xé bởi những cơn buồn chán và có lần ông đã bật khóc vì ý nghĩ người cha tàn bạo của ông muốn ông làm việc cho IBM và thậm chí còn muốn ông điều hành cả một công ty lớn như vậy. Ông giữ nó trong ba năm, sau đó mới trả.