Tôi nói câu tôi từng nói với mẹ: Hai năm nữa thì teo rồi ạ. Nhưng như một thói quen, bạn lựa chọn ngủ tiếp. Chúng xèo xèo sền sệt.
Và họ luôn trữ sẵn những nụ cười mỉa mai hoặc lời trêu chọc như dao đâm. Tối, bạn đèo bác vào viện. Và để trung thực với mình, anh không hướng về nó nữa.
Bác hy sinh cho cháu ít thôi, quan tâm đến cháu ít thôi để san sẻ cho họ nhé. Đời sống và sáng tạo chỉ là sự liên hệ chung chung. Thậm chí, bây giờ mình cứ mặc kệ nó ở đấy.
Vì thế mà lại phải tập ở lại dần làm nhà đạo đức để điều độ. Nhưng ông cụ thì vẫn muốn sống. Ở Tây hay ở Ta đều thế cả.
Đều muốn mở mang, muốn tìm đến cái chân-thiện-mỹ hiểu theo nghĩa khoáng đạt. Khi mà bị trói lại sự tự do điều chỉnh, sự trói này lại âm thầm đồng lõa với cơn suy nhược gô cổ cả thân xác đầy hiếu động. Hư vô và dục vọng, em giết một cái thì cái còn lại sẽ tự tử theo.
Bạn đo lường, phân tích cảm xúc của mình. Vì nó lại muốn chữa cho chính bác sỹ. Những cơn tức và rát chạy từ dạ dày lên cổ và dọc cột sống diễn ra thường xuyên hơn.
Đơn giản là để sống. Trong lúc trò chuyện, chúng tôi gặp một người quen nữa. Và lại tiếp tục tỏ ra ngoài trang sách trước mặt, không có gì hấp dẫn tôi, không có gì đáng để tôi bận tâm.
Vừa đọc lại một lượt, lại thấy vẫn khá ổn. Tao nói mày có hiểu không, cá? Hôm nay tao có 20. Tôi không thích mèo.
Họ không có kinh nghiệm trong chuyện đó. Nhưng những tầng đất sâu mới được khai phá sẽ đem lại hưng phấn. Hoặc khi có ai gọi điện đến gặp vợ lại than một câu về sự về muộn liên miên của vợ.
Bạn bảo thằng em xuống đi cùng bố. Tôi đốt chút, chả hả hê gì. Rằng: Sự lười biếng ấy khiến trẻ con khổ.