Coi như không có chuyện gì xảy ra. Nhu cầu thẳm sâu đối với văn học trong mỗi con người vẫn luôn là một nguồn mỏ lớn chưa được khai thác, chưa có nhiều cách khai thác. Rồi cũng như chuyện ích kỷ, khi những điều đó trở thành xu thế chung thì người trong cuộc không thấy bứt rứt.
Tôi giới thiệu qua và bảo ông anh phải tắm để cho da ẩm rồi vào xông hơi khô. Tuổi già đang đến, mẹ cần tình yêu thương của những đứa con. Nhưng mà chả tin được anh bác sỹ này lắm.
à còn nhớ thủa ấy tôi luôn ngồi ngay sát bảng và trong những giờ quằn quại toát mồ hôi đó có lần tôi lỡ đánh một tiếng rắm xuống lớp điều đó làm tôi còn ngượng ngập cả mấy buổi sau dù không biết có ai biết đó là tiếng rắm của tôi giữa những cô cậu học trò ngồi san sát nhau như gia súc bị tống lên xe chở đến lò mổ… Tôi và thằng em lại về. Tôi có nhớ một lần về quê ăn cưới, bác ngượng ngùng trong chiếc áo bó cổ lọ.
Tôi nhìn ra ngoài cửa sổ. Đúng vào lúc họ cần một niềm tin. Ở đây, bạn tự nhủ, bạn nằm một mình và than vãn chẳng để làm gì.
Còn đi theo nghệ thuật, họ không biết cái gì chờ đợi bạn ngoài sự đau khổ, phóng đãng. Vì thế mới có nghệ sỹ ẩm thực, nghệ sỹ sân cỏ… Cái chính nằm ở sự tự điều chỉnh.
Sự cô độc dẫn đến hiện sinh và hiện sinh lại dẫn đến những mức độ mới của sự cô độc. Nếu không có một lực đẩy cực lớn. Bác gái nín cười làm ra vẻ nghiêm trang: Ầy! Láo nào! Chưa ai làm được bác trai bỏ thuốc.
Nàng nằm nhớ người yêu cũ. Và có một cái đầu luẩn quẩn. Việc lựa chọn lăng xê và cộng tác làm ăn với tôi sẽ đem lại cho họ không ít màu mỡ sau này.
Là oang oang toàn thứ mình không biết. Không trình bầy nữa. Thứ mà tôi hay bẻ bai.
Tôi định chờ mẹ bảo: Mẹ cho con thôi học nhé. Có thể còn biết tình nguyện ủng hộ người nghèo. Bác bảo: Cháu khẳng khái quá nên luôn bị thiệt.
Cháu mai sau là chúa sợ vợ. Hắn chỉ không có thời giờ làm tuốt tuồn tuột. Mọi người gọi: Ngheo! Ngheo! Tôi không đáp.