Cái chính là tự mình phải làm chủ mình. Tôi khóc vì đó là mong muốn chính đáng, rất chính đáng của họ với những giới hạn về khả năng và nhận thức của mình. Còn đờ mẹ vốn dĩ nghĩa của nó đã đa số chẳng sạch sẽ gì.
Thật ra, nếu bạn đấu tranh vì nhân loại, vì đất nước quê hương, vì nhân dân hay vì gì gì đó cũng không nằm ngoài việc tháo gỡ những tình trạng như thế này. Là những nguyên cớ để bạn tha thứ, tha thứ mãi mãi. Không phải tỏa ra từ tay nàng mà từ hồn nàng và ngay trong hồn ta.
Cái đó làm bạn tỉnh ra. vì không phải không có lúc chỉ là trò chơi đồ hàng ngô nghê của những đứa trẻ bố mẹ hành nghề luật Một giai đoạn thực tế đã và đang diễn ra là những tâm hồn chết, sau một thời gian cầm cự, dần hòa với những tâm hồn chết trước khi chào đời làm thành những khối ung nhọt.
Rồi cũng bước vào phòng giám đốc, nói em đã làm được gì đâu. Với cái mà họ có trong tâm hồn, bạn nghĩ phần đông sẽ không coi thường bạn nếu có đủ dữ kiện. Nhưng nếu công việc ấy liên quan đến tiền bạc thì tôi xin bao ngài cả ngày hôm nay.
Họ muốn sống một đời sống bình thường và muốn bạn cũng sống thế. Không quen xa xỉ? Có lẽ nhưng không hẳn. Chỉ là những cái theo qui luật, cơ sở nào đó, sẽ đến.
Với những dữ kiện trước đó (mà bây giờ bạn quên rồi), bạn cảm thấy cái sứ mệnh mơ hồ lại đè nặng lên tim. Nàng quay xuống nhìn thẳng vào tôi. Ai theo thì sống, ai chống thì chết.
Có lẽ là thứ món tráng miệng bên cạnh những món chính tuyệt hảo không đủ cho tất cả. Tôi chán đến trường ngồi ngoan ngoãn và vô tích sự lắm rồi. Nhưng bàn tay trắng nõn nà trên tóc ông như dìm ông xuống.
Nhà văn vội vàng quệt nước mắt. Nó là một chuyện kể cho vui mồm như bao nhận định khác. Đúng mà cũng không đúng.
Ba bố con đèo nhau về trên con đường cao tốc đông nghẹt. Bác gái nghe thấy bảo: Ấy. Quả là tôi không muốn viết mấy về những cái này khi nó khô khan.
Tôi đang đơn độc và chỉ có cái xe làm bạn. Trong đầu óc bạn đầy rẫy những bức tường lửa. Nghĩ cả đến chuyện có thể một người nào đó trong giây phút trăng trối bảo bạn: Hãy hứa với ta con phải có được mảnh bằng đại học.