Và biết phụ nữ tân kỳ họ chỉ quý tôi vì tôi không làm hại họ nhưng họ cũng chẳng yêu tôi vì tôi không đem lại cho họ những niềm vui của sự tán tụng. Nó khờ nên nó chưa khai thác được mình. Việc quan tâm trước nhất là thoát ra khỏi tình trạng này nên đầu óc rối tung.
Mai là giỗ mẹ chồng phải mua con gà. Anh họ và chị út ngồi vào bàn. Nhưng bạn biết, sẽ có tiếng chuông điện thoại, tiếng chuông cửa.
Đi đâu cũng được, bạn biết sinh tồn, lỡ cơn bệnh giết bạn trong sự đơn độc cũng chẳng sao, bạn đã làm hết cách ít ra là cho đến lúc này. Trước khi đến, tôi ngầm tưởng tượng đó là một nơi khá chật chội, có những người khoanh tay đứng ở các góc. Người nghệ sỹ là kẻ biết biến mọi thứ thành nghệ thuật.
Cạch! Rất thích cái cảm giác đi một quãng dài rồi dừng xe lại, gạt chân chống, tắt chìa khóa điện. Cái gì cũng trôi tuồn tuột. Và trong những lúc tìm đến cái mới, thứ mặc cảm (và có thể cả sự e sợ) của kẻ cô độc luôn xuất hiện khi có sự đụng chạm với những chuẩn mực cũ của những người hắn tôn trọng (hoặc thấp cổ bé họng hơn).
Cứ thế, nhà văn viết, bỏ qua tất cả những lời phê bình. Không gian không quá rộng nhưng mọi vật được sắp xếp khiến người vào không cảm thấy gò bó. Và bác gái có nhiều thời gian rảnh để soi bạn hơn.
Nhưng ông hãy nghĩ kỹ đi. Để thoát khỏi nỗi chán chường. Vừa tức giận vừa thương xót vừa không hiểu tại sao.
Trốn học mà để bị nói. Có điều, người người làm kinh tế, nhà nhà làm kinh tế. Cháu phải sống cho ông, cho các cô chú, anh chị và rất nhiều người khác nữa…
Bác hỏi: Sao con không đi học. Cái giá cắm bút dựa lưng vào tường, cái bàn kê sát tường, đối diện với bạn. Khi đã chơi thì dối trá, lăng loàn, thô bỉ, hèn hạ, cuồng loạn, hoang tưởng… là chơi mà thật thà, gia giáo, anh hùng, khiêm tốn, thực tế, tự ti, đức độ… cũng là chơi.
Tôi từng tự hỏi sao công bố cả năm trời mà chúng không đem lại cho tôi một xu nhuận bút, một sự khuyến khích từ những người có chức năng hay một lời mời cộng tác. Chỉ muốn mô tả cảm giác buồn của mình. Đừng nhầm là chúng tôi lạnh với nhau.
Anh đã đến và hỏi: Em thử đoán xem anh sắp nói gì nào? Anh đã tính chuyện đó suốt mấy ngày. Mực thước và tự nhiên. Trong khi khả năng vận động và sức chứa của bộ óc dường như lớn hơn phần được nhân loại từng sử dụng rất nhiều.