Hắn biết vì hắn đã từng. Và như thế, em hiện hữu. Họ sống đầy toan tính nhưng lại bỏ rơi vận mệnh chung hết sức tự nhiên.
Một khuôn mặt ai ai cũng có. Cũng rất không thích những người ngộ nhận bông lơn thành hằn học. Tôi không định đánh giá con người qua hành động ấy.
Câu rất tuyệt vời, ý nghĩa cực kỳ dùng trong lúc thêm gia vị cho lời khen ngợi những gì làm bác hài lòng. Mân mê hoài cuốn anbum. Mặc cảm với việc làm thơ của mình, mặc cảm với danh hiệu thiên tài… Đó là cái trạng thái ban đầu khi bạn lột xác.
Không phải là rứt tung. Ở đó, có thể tôi sẽ như một anh nông dân lạc lõng trong bữa tiệc thị thành. Họ có lí do, bao giờ cũng có lí do cho phải đạo.
Ta không cần quan tâm cá bé cá to, miễn là ta đang câu cá, ư? Không đúng! Giá mà ta biết thế nào là cá to. Tôi không dại gì cho mình quyền đứng trên con người bằng cách đẩy họ xuống nhờ vài thứ tuổi tác hay tước phẩm. Bố tôi tốt, hy sinh cho gia đình nhưng có điểm giống ông nội tôi là gần như không bao giờ tâm sự với con cái, không bao giờ nói chuyện sinh lí sinh liếc.
Và trong lúc cô đơn này, tôi vẫn muốn là em biết muốn. Tôi biết là tôi làm được nhiều việc lắm. Những góc tường treo vài giò phong lan và trên đầu nàng là một bức tranh vẽ thiên thần đang dạo đàn.
Bạn bảo thằng em xuống đi cùng bố. Không còn đơn thuần là trò chơi đơn giản hay niềm tò mò thô kệch. Con chào bố mẹ đi rồi lên học bài.
Nhưng cái gì đã đẩy tôi đến tình trạng này? Đó là sự thiếu công bằng và thờ ơ trước thú tính của loài người. Nên bạn đừng ban phát lòng xót thương bừa bãi. Hoặc không tưởng tượng rằng có ai đó đang tưởng tượng ra họ.
Mất thì thôi nhưng trong đó có quyển vở chứa bài viết này. Trong tay tôi không có luật… Mới dám nửa đùa nửa thật như thế.
Điều này không phải là sự xin xỏ lòng ban ơn mà là một đề nghị cho tầm cao và hạnh phúc. Cho đến khi hàng mi nàng rủ xuống, nhà văn kéo lại tấm chăn phủ lên thân thể thủy tinh của nàng. Tiếng còi xe ngoài đường vẫn ngân đều.