Tôi rán làm cho những người vợ chưa có tin tức về chồng họ được vững dạ và tôi an ủi một số đông đàn bà goá - chao ôi, có đến hai ngàn một trăm mười bảy sĩ quan, hạ sĩ quan và quân lính trong Lục quân, Hải quân tử trận và 960 người mất tích. Từ đó tôi phải lăng xăng: khách hàng bao vây tôi, hỏi giá cả, đòi coi màu sắc, kích thước. Có người khuyên một cô học sinh của tôi nên viết văn vì cô ta có một số dụng ngữ khá lớn.
Chúng tôi nợ tiệm tạp hóa 50 Mỹ kim và phải nuôi năm đứa con. Tôi nghiên cứu sinh vật học, khoa học triết học và các tôn giáo. Không, nói vậy không đúng.
Đứng nhỏ không những thấy vui mà còn học được giá trị đồng tiền và cách tiêu xài nữa. Thế nào bạn cũng được tiếp và nhận được những lời khuyên vô giá và sau nầy khỏi phải phí nhiều năm thất vọng, đau lòng. Mới đầu bán được ít lắm, ông đã sợ mất chỗ làm.
Con cầu Ngài giúp con, thương con. Điều đó cũng không lạ. Một điều làm cho tôi rất ngạc nhiên là có nhiều người mong kiếm tiền bằng cách cá ngựa hay đánh đề.
mà "nếu không" nghĩa là chết chắc chắn. Hồi nhỏ, xứ tôi đã phải thấy cảnh lụt: nước sông tràn ngập ruộng nương, tàn phá mọi vật. Mỗi lần chỉ có một hột cát xuống thôi.
Chúng tôi nợ tiệm tạp hóa 50 Mỹ kim và phải nuôi năm đứa con. - Ừ, một chiếc cầu có thể sập được: nhưng từ trước tới nay mất mấy toa vì cầu sập rồi Sống hay chết cũng chẳng cần nữa.
Khi quân Nhật tấn công, cả châu thành hỗn loạn. Nhưng khi vết thương đã lành tôi không còn nghĩ chút xíu gì tới bàn tay cụt một ngón của tôi hết. Ta sẽ ngủ lúc nào không hay.
Thời oanh liệt của tôi quả đã qua hẳn. Nhớ rằng không có người nào chết vì thiếu ngủ hết. Sống nửa thế kỷ rồi, chẳng kinh nghiệm gì, nhưng ít nhất tôi cũng học điều này.
Vụ kiện không có kết quả, nhưng đã làm vợ chồng Kipling phải bỏ ngôi nhà xinh xắn ở Vermont cho tới chết. Mục đích của cuốn sách nầy không phải là nhắc bạn những điều bạn dư biết, mà là giúp bạn thực hành và mỗi lần bạn có quên, thì đã vào chân bạn để nhắc cho nhớ, thế thôi! Có nhiều người tại ngũ, ở xa đại chiến trường mà tinh thần cũng hoảng loạn.
Trong trường hợp của tôi, công việc đóng tàu đã thắng nỗi buồn của tôi. Emerson nói: "Suốt ngày ta nghĩ sao thì ta cư xử vậy". Bác sĩ này thì cho ông thuốc ngủ, bác sĩ kia thì khuyên du lịch.