Ông Diểu tức giận giương súng. Có thể chửi bậy, làm bậy bậy hơn bất cứ kẻ thô bỉ nào. Còn lười và nhát, thì chịu.
Lại có cả chất xúc tác của sự ngu dốt chỉ biết nhìn vào những cái tên mà chẳng bận tâm thực chất dưới lớp vỏ của nó là gì. Nói chuyện làm ăn, chửi bậy, nguyền rủa nhoay nhoáy cả rồi. Ngoan ngoãn lại cũng là chơi.
Ngồi chuyện trò một lúc, ông anh bảo cho nóng hơn nhé. Chẳng có gì đang ràng buộc ông cả. Hai nhà này dù cách sống có vẻ khác nhau nhưng trong thâm tâm đều sợ mình ngộ nhận.
Bạn không coi đó là một nỗ lực sai lầm, huỷ hoại toàn bộ sự tự nhiên. Lăn về đâu? Mình chẳng biết. Đồng chí nào mai sau làm quản lí giao thông xin nhớ cho cái vụ này.
Con đi đâu, làm gì, nó đều báo cho bác cả. Mà cũng có thể các nhân vật ngoài đời diễn vở kịch đời quá dở. Tôi định kiến và chủ quan quá chăng? Thù dai quá chăng? Sau khi cô ta không duyệt cái đơn xin nhập lớp sau thời gian bảo lưu của mình.
Và một người có thực tài (dù sáng tạo cho riêng mình hay cho bất cứ ai) phải làm cho thị hiếu dù ít dù nhiều trở nên thông minh, nhạy cảm hơn thay vì làm nó ngu đi, sau khi tiếp xúc với tác phẩm của anh ta. Ở cùng lâu, không phải là bác không có chỗ nhiễm sự trẻ con và hay nói ngược của bạn. Hơn nữa, nó còn thiếu nghị lực, còn hoang tưởng hoặc ít ra là nhiều ngộ nhận bởi sự thiếu từng trải của nó.
Ông có tài và ông xứng đáng được hưởng những thú vui dành cho ông. Với sự lười nhác và thụ động của mình, ta từng cố ngộ nhận: Là thiên tài ở thời đại khác thì thường nghèo khổ nhưng đến thời đại này thì người ta sẽ tự biết tìm đến chân giá trị. Ánh xanh của tay hắt lên từng hạt gỗ.
Đó là một câu hỏi ngốc vì một khi còn sống và còn năng lực sáng tạo thì không thể tách rời đời sống và sáng tạo. Viết là một lao động kỳ diệu. Bác gái bảo: Con có ý kiến gì không? Tôi: Im lặng.
Hắn biết giải pháp vượt qua chúng nhưng lại không tự vượt qua được. Một cái gì đó kinh điển. Khi ấy, mọi người ngồi ăn trước cửa, hóng gió.
Những bản sao của sự quỷ quyệt và tàn độc. Và họ nhìn bạn bắt vở: Không học được, mệt mỏi sao còn viết, còn đá bóng được. Nhưng thực tế đã biến tôi thành một con chim nao núng trước cành cây cong.