Ông ta cho tôi làm thử hai bài toán. Và chúng hoang mang trước những ứng xử thật của đời sống. Tiếng tít tít vẫn va đập vào não bộ cũng tiếng còi xe triền miên.
Họ không biết họ càng cố gắng kéo ta vào rọ học thì ta càng phải cố viết trong mệt mỏi để tìm một sự chứng thực ta vẫn luôn học hỏi, làm việc nghiêm túc. Liên miên liên miên đục vào óc. Sao những lần rong xe trên đường, không một chốn để về như con chim bay dưới nắng không có tổ, tôi không nhận ra nơi đây? Một cái ghế đá để viết và không nhiều người để quấy rầy.
Có lẽ vì tôi vừa ngáp. Bạn chưa làm được gì cho họ. Đôi khi những sự quá muộn làm đời sống trở nên vô nghĩa.
Người hoài nghi mệnh đề bạn là thiên tài nhất có khi là chính bạn, kẻ tự dằn vặt. Bấm vào và bể bắt đầu sục, nước cuộn lên như trong siêu nước sôi. Hay đó là một giấc mơ ám ảnh ta? Ta phải đến bên nàng…
Kẻ biết dung hòa là kẻ được chọn lọc sau đào thải nghiệt ngã của tự nhiên và xã hội. Chưa chắc rồi sự khúc chiết trong lí giải đời sống sẽ làm ra nhiều cái mới hơn so với sáng tạo thiên về bản năng và sự hồn nhiên. Tôi kém nhất khoản này.
Ta không thích nổi cáu. Đã có luật cấm này cấm nọ mà ngày ngày đêm đêm chúng cứ ngang nhiên gào rống vào cấu xé những bộ óc đã mệt mỏi và dần suy kiệt, của cả chính những người lái xe. Ở nhà bác cũng bán hàng suốt, vẫn chạy sang thăm bà nhưng liệu có hay bằng bác đi nghỉ về, lại đóng cửa hàng một thời gian rồi sang rủ rỉ với bà suốt ngày về chuyến đi đổi đời.
Ba bố con cùng đi xem nhưng vé của bố ở khán đài khác. Tôi khóc vì tôi thích yên ổn chứ đâu muốn đấu tranh. Mà chúng lại như cái miệng vực cứ rộng ra mãi.
Hoặc khi lũ trẻ đã lớn, mọc ra những gai góc ương ngạnh và sẵn sàng làm liều, khó có thể đấm như bị bông, họ không ngại cãi vã nhau. Chụp xong lên chiếu đánh chén ngắm ngó người ngợm phố phường. Khi ấy, nó sẽ bước chập chững sang những điều tôi viết và thu hoạch cái mình cần.
Tôi dẫn ông anh ra chỗ chải đầu. Nếu dư luận tiếp tục ơ hờ thì bạn sẽ cư xử theo một cách khác. Tôi khóc vì bác tôi, và rất nhiều người lớn khác, có lẽ không bao giờ còn có ham muốn đọc truyện tranh, chơi game, sử dụng internet để thấy những triết lí sống, những động lực sống, những bài tập sống không thiếu trong đó.
Nghe có vẻ xuôi xuôi đấy, nhưng lại tòi ra lí do nữa đây: Bác đi chơi thì ai sẽ theo dõi việc họp tập và chăm sóc bạn? Ông bảo: Em nói tiếp đi. Nó vẫn đang phải chứng minh.