Hãy để họ nói Những điều không sáng tạo. Giờ đây, khi cái chú công an hay cảnh sát gì đó đèo tôi về phường trên chiếc xe của tôi. Đây chỉ là lần thứ hai bạn đến sân vận động xem bóng đá, nhưng trận đấu cũng đã có vẻ cũ.
Sự im lặng cũng rưa rứa. Tôi, nó, không cần ai gọi cũng có thể vùng dậy ngay khi có việc cần. Cũng bởi vì chị vẫn giữ được những nét dịu dàng.
Tôi không có ý định ra đi. Và chà đạp lên sự chân thật cũng như khao khát chính đáng của mình. Ở nhà bác cũng bán hàng suốt, vẫn chạy sang thăm bà nhưng liệu có hay bằng bác đi nghỉ về, lại đóng cửa hàng một thời gian rồi sang rủ rỉ với bà suốt ngày về chuyến đi đổi đời.
Chẳng gì thì thời trẻ bác đã từng hỏi cung bao tội phạm, thuần phục bao kẻ du đãng, tiếng thơm còn phảng phất đến giờ. Cũng có thể làm cho nó rối rắm thêm. Không chung chung như những nhà mị dân.
Vì sự ích kỷ ngu hèn ấy mà mày cho mình quyền phán xét xung quanh chỉ với ngần ấy năng lực. Hắn viết bằng chính tay hắn, một thứ than chì thì phải. Đằng này… Mẹ kiếp! Sao mà mình bình thản quá.
Nhưng khi không hướng về nó nữa, thật ra, anh đã trở nên hèn nhát và sự hèn nhát ấy sẽ tiếp tục trở thành thói quen, thành gánh nặng đè lên những thế hệ mai sau. Bù lại, nó có một bàn chân hình hơi vuông, chính xác hơn là hình thang cân to bè. Diễn biến tâm lí có vẻ như thế.
Cháu nó đang bị đau cơ. Lại buồn, lại khổ nhiều hơn cần thiết. Bạn chỉ làm cái việc mà nếu nó vô nghĩa thì bạn chấp nhận là kẻ ngộ nhận, nếu nó có nghĩa mà không làm thì hóa ra bạn là một kẻ hèn.
Tôi tự hỏi tôi đang khóc vì thương tôi, vì đau đớn hay vì họ. Ví dụ như dùng khi lúc anh họ kể về bạn trong bữa cơm: Anh em nhà thằng này cứ tắm xong là lấy quần áo sạch lau người, mà khăn tắm thì có. Sao lại xé sách hở con.
Và đợi bạn có thể là một vài cái tát. Và bon chen không bẩn, không ác. Họ mang lại cảm giác ấm áp và thân thiện.
Đang định đứng lên đi ăn. Tôi khóc cho những thất vọng lớn đầu đời. Đó như một đòn cảnh cáo đầu tiên với những kẻ cậy quyền thế, tiền bạc làm càn, đem đời sống người khác ra làm trò tiêu khiển.