Vật chất? Bạn đâu có. Sắp tới sẽ có một số thay đổi về lịch trình sinh hoạt để cứu vãn sức khỏe. Rất tiếc, tôi ạ, biết đâu tôi là một độc giả tồi.
Để là một người am hiểu nghệ thuật, biết đàn hát vẽ vời? Bạn chỉ đọc vài trăm cuốn truyện, bập bẹ đánh được bài sòn sòn sòn đô sòn, và không biết đánh bóng một quả táo… Bạn chỉ có bản năng. Để tôi có thể đấm vào mặt ông ta, đập tan cái bàn rồi ra đi. Cũng không phải điệu cười sảng khoái rồi.
Mà là thứ quan hệ cộng sinh theo kiểu lợi dụng nhau. Cái mà đôi lúc vì nhận thức được mà mình tưởng mình vô cảm hoặc chai sạn. Cần quái gì sự thật và lí do.
Vừa xem bạn vừa lan man với những ý nghĩ như thế. Điều khiển thanh niên, người lớn bằng các cuộc chơi, chất kích thích và tình dục. Ví dụ như viết hay là sáng tạo, gõ nó ra là công việc đời sống bình thường, trong lúc gõ lại nghĩ ra cái mới, gõ luôn, lại là sáng tạo, không ai gõ hộ được.
Bởi đôi lúc bạn muốn gắn bó lâu dài với nàng. Như cây bút không mực viết hoài lên trang giấy trắng. Mắt và đầu đau đã thành nhàm.
Bây giờ ít thấy người ngủ dưới mái hiên. Như một xu thế để sinh tồn đỡ đau đớn. Mà tôi chỉ cần những người biết điều.
Hãy để họ nói Những điều không sáng tạo. Nếu mai này có dịp làm phim, tôi nghĩ, đó là một cảnh quay không tồi. Nhưng khi bị đẩy đến tận cùng của phẫn nộ và khi những uất hận tuôn trào, thì bạn sẽ làm chúng khiếp sợ.
Trước hôm tôi đốt, vào buổi tối (cái tối hôm tôi đi chơi sở thú), tôi mở cuốn sách đó ra, tước dọc vài trang như ta tước giấy làm chong chóng rồi thả từ tầng cao xuống cho xoay trong gió. Có gì thì mẹ mới giúp được chứ. Mai là giỗ mẹ chồng phải mua con gà.
Dễ dàng bị đầu độc nhận thức và kích động khi những thực tế đen tối của đời sống không còn lén lút chừa mặt trẻ em mà hiển hiện hàng ngày. Và có thể kiếm ra tiền từ công việc ấy. Không gian không quá rộng nhưng mọi vật được sắp xếp khiến người vào không cảm thấy gò bó.
Cứ thế, nhà văn viết, bỏ qua tất cả những lời phê bình. Lúc đó, tôi không cho phép mình cười gằn. Cô gái bảo: Không.