Jim Bishop, nhà văn, nhà báo nổi tiếng, vốn là người New York nhưng từng định cư rất lâu tại Miami. Vấn đề này thuộc lĩnh vực pháp lý, tôi không muốn bàn luận sâu về nó. Chớ nên nhảy ngang xương vào cuộc đối thoại của người khác chỉ vì muốn gây sự chú ý.
Và bất cứ nhà hùng biện nào có mặt trong buổi trưa hôm ấy đều có thể học hỏi ở ông hai điều: Tôi khởi động xe, trong lòng thấy hơi sợ và mồ hôi bắt đầu tuôn ra. Làm được việc này cũng có nghĩa là bạn đã thành công bước đầu trong giao tiếp.
Tương tự, với câu hỏi thứ hai, nếu nhận được câu trả lời: Sáng nay tôi có đọc một bài báo phân tích giá vàng giảm… thì bạn có thể thoải mái kết nối đề tài giá vàng với anh ấy. Nhưng ngược lại, có những người không bận tâm đến việc tôi sẽ nói cái gì. John trả lời: Anh thấy đấy, có một tỉ người sống ở Trung Quốc, và sáng mai khi thức dậy đâu có người nào trong họ biết rằng tôi đã hụt cú chặn bóng đó!
Rồi chúng ta đưa anh về nhà giữa một cơn mưa tầm tã… Câu hỏi nào cũng trả lời cụt ngủn, vô hồn, không có chiều sâu lẫn cảm xúc. Carl Sandburg, một nhà văn xuất sắc từng đoạt giải Pulitzer Prize cho quá trình nghiên cứu về trào Lincoln, đã bộc bạch sự khâm phục và ngưỡng mộ của mình đối với Kennedy: Đây chính là phong cách của cựu tổng thống Lincoln!.
Đây là cách để chúng ta hiểu nhau nhiều hơn trong lúc nói chuyện. Sau đó tôi hỏi anh ta thêm một loạt câu hỏi nữa, nhưng tình hình vẫn không khả quan hơn tí nào. Câu trả lời của tôi là: Xin nhường việc đó lại cho các nhà khoa học.
Không có gì làm họ mất tập trung khi đang nói. Anh nhìn cảnh chúng tôi hối hả chuẩn bị, cảnh các phóng viên hết sửa ống kính rồi loay hoay giấy bút… Tôi để ý thấy hình như anh hơi ngơ ngác. Vậy, người ta thường tặng nhau cái gì? Một chiếc cà vạt, một đôi găng tay, hay một cành hoa violet… thì cũng chấp nhận được.
Một âm thanh mà không ai có thể mô tả được: Tiếng ngáy của tôi. Điều này có tác dụng đáng ngạc nhiên. Ở những nơi này bạn có thể trò chuyện với mọi người một cách thoải mái nhất, dù cho bạn có quen thân với họ hay không.
Larry King, anh sẽ phụ trách chương trình Larry King Show. Tôi đến bắt tay anh ta và, ôi trời, bàn tay ấy ướt sũng mồ hôi. Tôi có tính tò mò về mọi thứ, nên khi đi dự tiệc tôi luôn hỏi câu: Tại sao?.
Thế nên trong suốt bậc trung học, chúng ta thường được xem các tranh ảnh minh họa trong những bài giảng. Có những nền tảng không bao giờ thay đổi! Ngồi nói chuyện trực tiếp với ai đó hay chat trên mạng đều là những hình thức giao tiếp giữa con người với nhau. Nhưng rồi tôi tự biện hộ cho mình rằng ít ra cũng đã nói chuyện khôi hài giúp vui cho họ (có điều chả thấy ai cười).
Điều này chứng tỏ cách ăn nói góp phần quan trọng đến sự thành công hay thất bại trong nghề nghiệp của bạn. Đồng hồ gõ 12 tiếng. Tôi chưa bao giờ thấy ông giận dữ, hay tranh luận nảy lửa và mất bình tĩnh.