Tớ biết đây là một anh chàng biết điều (dù cuối trận, bực quá, anh chàng chửi bậy mấy câu) và vì thế anh ta biết tự góp nhặt những hình ảnh hợp lí. Con người dường không đủ năng lực để trải qua nhiều bộ mặt. Mua rau, thịt, bút chì và nhãn vở, còn 500.
Đó là những lạc thú thay thế cho thứ lạc thú hung hãn mà bạn có thể đập tan cái bàn thờ to của mẹ, xé tung tất cả những cuốn sách và lấy ghế quật nát cái tivi. Có lẽ đã đến lúc đi ngủ. Chúng lã chã nhảy dù xuống sách.
Mẹ: Thôi, nhà em không nuôi đâu ạ. Khi bị bắt bài thêm lần nữa thế này thì họ lại tiếp tục đổi chiến thuật. Nước mắt ơi! Hóa ra mày chẳng cạn bao giờ.
Tua nhanh thôi, mệt rồi. Tôi nằm trên gác, đọc hoặc viết. Thi đại học nhiều người giỏi vẫn trượt thẳng cẳng con ạ.
Bạn chợt muốn có cái máy ảnh bên cạnh để chụp. Cháu đã đi đến một xã hội mà cháu sẽ đợi và sẽ rủ con người đến. Đã nhủ viết lại sẽ nhạt đi nhưng dù sao thì cũng nên viết.
Cháu bảo: Để cho đẹp ạ. Và tỉ lệ này không phải tỷ lệ chung cho cộng đồng, khi mà có được một vé vào sân không dễ. Ai ai cũng tỏ vẻ thương hại bạn như một kẻ ngã ngựa dù bạn biết là mình đã phi được khá nhiều đường.
Đừng sa sầm mặt như thế. Và thế là phải giáo dục, răn đe ngay từ trong trứng nước. Tôi gào suốt con đường cái câu trong bài Unforgiven II của Metallica mà thằng bạn dạy cho.
Nhưng mà em cứ thử nhặt nhạnh đi và đừng bảo với tôi là em không tìm thấy những niềm lạc thú cũng như khổ đau sau lạc thú. Nhưng lúc đó hình như mẹ khóc. Dừng lại vẫn là chơi.
Nhưng họ đã quên sự bất bình ấy và cũng chẳng tìm ra được những cái đúng đắn, hay ho đôi lúc lạc vào trong những giáo điều vô nghĩa-như khi sục một chiếc vợt xuống mương nước toàn cá lòng tong đôi lúc cũng tình cờ vớt được một con cá đẹp. Cuộc sống luôn dành cho tôi những may mắn vào lúc cần thiết. Những ước mơ của anh cũng là ảo ảnh.
Nếu quay mặt ra ngoài cửa, bên phải là cây chanh và giàn thiên lý. Tôi đến lớp mới, ngồi bàn gần cuối. Nhưng dần dà tôi nhận ra rằng khi thực sự xảy ra cuộc chiến với những thế lực ti tiện thì gia đình, họ hàng, bè bạn, những người lâu nay không tham dự vào con đường của tôi (thực ra mỗi người đi con đường tuỳ khả năng của mình lại đâm hay hơn) sẽ sát cánh bên tôi.