Nhưng Hồ Chí Minh không còn sống để nhìn thấy được sự tái thống nhất cuẩ đất nước Việt Nam. Tôi bắt đầu vỡ mộng, tinh thần suy sụp. Không chỉ đèn xanh mới tốt.
Tôi còn nhớ, nhiều năm về trước, tôi có tham dự một hội nghị chuyên đề. Nhưng ông kể với chúng tôi rằng những người này không có nhật báo để đọc và lo âu, không có rắc rối về thực phẩm , công việc, hôn nhân, tài chính, thật sự không hề có rắc rối nào. “Tôi may mắn có được một cuộc sống hào hứng và mạo hiểm trong suốt 42 năm qua.
“Có một điều duy nhất trên thế giới còn tồi tệ hơn việc làm đầu đề bàn tán của người khác , đó là chẳng ai nói với mình”. Họ đã trả giá cho những cái đó. Trong một buổi họp, chúng tôi được hỏi một câu hỏi rất rành mạch( không biết có phải vậy không nhưng chúng tôi nghĩ vậy): “ Ai không muốn gặp rắc rối, xin hãy giơ tay lên?” .
Tôi còn nhớ, nhiều năm về trước, tôi có tham dự một hội nghị chuyên đề. Ta thừong hiểu ra mình nên làm gì khi có ý thức mình không nên làm những gì . Chỉ có người chết mới không cảm thấy đau đớn, đau khổ hay không phải giải quyết bất cứ một vấn đề nào.
Trong 1 năm sau, ông đã làm việc như một nhà nhiếp ảnh cộng tác với các tờ báo và học những điều cơ bản về điện ảnh. Một lần nọ, một người phụ nữ đến gần một cụ già nhỏ bé đang đung đưa trên chiếc xích đu trên hiên nhà. Con đường thật gồ ghề, các khó khăn không ngừng xuất hiện.
Vì vậy, bất chấp sự thật là ta đã thật sự học hỏi được rất nhiều điều từ các sai lầm, ta vẫn sẽ bị trừng phạt vì mắc phải sai lầm . “Năm 1834, ông phải vào tù vì những món nợ từ những vụ đầu tư kinh doanh. khiêu vũ và võ thuật .
Ông còn có 1 khả năng hiếm thấy là có thể vượt qua tất cả các trở ngại và đạt tới đỉnh cao . Điều này cũng giống như một chiếc máy bay đang bay từ Kualar Lumper hay từ Singapore đến Tp. Một ki lo titanium được đưa vào cánh tay và vai của bà để giữ chúng dính lại với nhau.
Bạn sẽ không phải là người đầu tiên trên thế giới nếm trải điều đó đâu. “ Hãy chịu trách nhiệm về những suy nghĩ của bạn để có thể làm phiền những điều gì bạn muốn”. Vì thế, sau khi “ép” một số bạn thời thơ ấu của mình tham dự hội thảo, vào tháng giêng năm 1977, chúng tôi bắt đầu thành lập Tập đoàn Fortiss Sdn.
Sang Luân Đôn học luật và sau đó làm việc cho chính phủ. Mỗi khi chúng tôi không trả lời được câu hỏi, ông bắt chúng tôi đứng lên ghế, rồi tới cạnh bên, thọc tay vào túi quần sooc của chúng tôi và…. Ở đây, tôi không thể mô tả tỉ mỉ điều gì đã xảy ra với tôi suốt 3 ngày hội thảo.
Một lần nữa, ông lại bị loại, lần này vì kiến thức điện ảnh và nhiếp ảnh của ông còn kém. Nhưng ông nói: “ biết đâu nó lại là phúc đấy”. Những con người nghèo túng của xã hội chúng ta , những người phải bỏ học nửa chừng, những người không có cơ hội vào đại học , không có quyền lựa chọn .