Còn em thì cứ thương hại anh, giả vờ như mình là một cô nai vàng ngơ ngác. Còn cả đời quanh quẩn với vài mảnh vỡ của chiếc bình tạo hóa (mà cũng chả ghép nên được một thế giới hay ho gì từ những mảnh vỡ ấy) thì chấp nhận làm người bình thường. Có một bộ quần áo trên sàn và bạn mặc nó.
Và họ vẫn không có cảm giác về những cơn đau của tôi khi ngồi trên giảng đường. Vậy ra là tại những lần như thế này. Dưới tay bác, mọi việc đều được giải quyết đâu vào đấy.
Tôi chưa được sống hết cái nũng nịu, nhõng nhẽo và khóc lóc của một đứa trẻ. Bạn có thể nhập vào lửa mà xuyên qua chứ. Tớ không biết và tớ cũng biết.
Hồi đấy em vẫn thường nhìn anh và mỉm cười như lúc này. Hơn nữa, khi giữ được những khoảng cách tương đối để mình làm mình chịu, cũng bớt ngại là một sinh vật dễ đem lại sự nguy hiểm, đau khổ cho người khác. Tự do hay không là ở mình.
Khi trí óc đầy nhóc ý nghĩ, bạn sẽ thấy máy đọc suy nghĩ hay máy phát hiện nói dối chỉ là một trò hề. Chả muốn viết tí nào. Bác gái giọng nhẹ nhàng: Thôi.
Để làm sáng tỏ sự cần thiết, lợi ích của việc đọc cũng như tự tin về công việc của mình. Một giai đoạn thực tế đã và đang diễn ra là những tâm hồn chết, sau một thời gian cầm cự, dần hòa với những tâm hồn chết trước khi chào đời làm thành những khối ung nhọt. Từ bé bạn đã khó chịu nhất với việc cứ bị sai đi mua thuốc lá mời khách trong khi lúc nào cũng bảo trẻ em đừng này đừng kia, cái này có hại, cái kia có hại.
Người bảo nghệ thuật là khó hiểu. Không chung chung như những nhà mị dân. Bắt đầu thời kỳ tương đối tự do, là cái lúc bay xuống xưởng sản xuất hoặc bay lên phòng thiết kế xem sáng tác hoặc ngồi uống chè.
Lúc đó bác gọi: Xuống nhà nhanh con, bố mẹ con đến. Lần vỡ đầu tiên là hồi bạn chừng 6 tuổi, hạnh phúc với tuổi thơ. Giấy vệ sinh ở đâu nhỉ, bác trai thì đang cạo râu hay làm gì đó trong nhà tắm.
Thanh minh rồi họ lại quên ngay. Chỉ là chuyện, chỉ là nhân vật, thật thì thật, không thật thì thôi, anh ạ. Người ta mang nó đi như một mẫu vật tượng trưng cho thảm họa chiến tranh.
Bực thật, phải chờ 2 phút qua đi để viết cái ý nghĩ này vào. Là một cầu thủ tự do những chẳng đóng góp được gì cho đội bóng vì kỹ thuật quá non và các cầu thủ khác chưa hiểu lối chơi của mình. Nhưng mà dù biết bác nói chỉ để mà nói, chả có ác ý gì (khi hiểu được thế sẽ nhẹ đi) thì những lời không uốn lưỡi cũng vẫn không tránh khỏi làm đau.