Giấy vệ sinh ở đâu nhỉ, bác trai thì đang cạo râu hay làm gì đó trong nhà tắm. Em sẽ bế con hôn lên trán anh mỗi lúc anh bắt đầu sáng tác. Bà già vục đầu vào thùng rác.
Không hẳn là bạn mà là những gì bạn viết. Theo thời gian thì chúng dần thành thói quen. Bây giờ, hãy trở lại là bạn.
Để cả đời chúng ta không phải đeo chỉ một chiếc mặt nạ. Trong việc chọn một cách biểu khác hoặc chuyển hẳn sang biểu đạt cái khác. Dí cái mũi ươn ướt vào bắp tay tôi.
Tôi thường tự hỏi từng người quen tôi gặp sẽ phản ứng gì khi đọc những điều tôi viết. Bạn vừa chợp mắt, nói chính xác hơn là lịm đi, chừng 1 tiếng thì cảm thấy một cái gì đó dài dằng dặc làm mình khó chịu. Bóng đèn thì bình thường, không cần kể.
Và vừa nghe tiếng con chuột lang gặm củ cà rốt rột rột. có đứa nói bệnh viện này chữa cho bộ đội rồi mới đến lượt dân Ở đây, họ tự do trông xuống, thích ngó ai thì ngó.
em đi đâu hết một đời - mà không để lại một nhời cho ai - em đi trọn vẹn rộng dài - mà không thả lại một vài cơn thơ - em đi từ lúc bấy giờ - tôi không hiểu cứ đợi chờ em đi - em đi bởi cái lẽ gì - vì ai hay chỉ là vì đi thôi - dù sao em đã đi rồi - duy còn nỗi nhớ lặng ngồi trên mi Tôi không định đánh giá con người qua hành động ấy. Có lí do cũng không khóc.
Vừa là chị họ, vừa là sếp của tôi. Hình như chưa bao giờ bạn nói mê. Như những giọt nước giam mình trong tủ lạnh.
Và một số lí do khác… Họ cũng tội gì mà thử nghĩ nếu ngoảnh mặt trông lên, gặp một rừng mắt trừng xuống có hãi không. Giữa thẳng thắn và kiêng nể.
Tất nhiên, sau khi ông cụ chết, ông có thể tái xuất giang hồ nếu muốn. Mà chắc gì bác đã biết được chuyện gian dối của bạn. Ấy nhưng nhỡ đồng chí ấy phì một cái… Chắc là mình không chịu được.
Tiếc là tôi không phải quí khách. Dường lúc nào bạn cũng có thể sụm xuống nhưng bạn ghét nằm bệnh viện lắm. Nhưng ông hãy nghĩ kỹ đi.