Những phút giải lao, chờ đợi, bạn lại quan sát các cầu thủ dự bị ra sân tập nhẹ. Chưa chắc rồi sự khúc chiết trong lí giải đời sống sẽ làm ra nhiều cái mới hơn so với sáng tạo thiên về bản năng và sự hồn nhiên. Bố mẹ dắt bóng nhưng không lừa qua được tôi.
Tôi bảo vâng, chắc họ chế tạo thế nào để có cái mùi chữa bệnh gì gì. Mặc dù tình yêu thương có thể cứu rỗi tất cả nhưng tình yêu thương của thế giới này hiện đang quá ít ỏi. Nhưng vấn đề đặt ra là đó có phải những sáng tác hay ho cho loài người không.
Hai cạnh dài và rộng phía trong được bao bởi hai hàng cây (hình như là) keo cao vút. Rồi, Việt Nam mặc áo đỏ thế nào cũng thắng. Còn nhà hiện sinh thì thấy hiện sinh như mình (cái kiểu tự do hưởng thụ) thật sướng nhưng cũng thật ngắn ngủi bởi lắm rủi ro, muốn kéo dài ra.
Xin lỗi những ký ức còn bị giam trong não. Không lại phản tự nhiên quá. Ông anh hỏi ở đây bao lâu cũng được à.
Lúc đó tôi không có nhà. Đó là thời gian mà tôi muốn làm một cái gì đó nhưng không biết mình phải làm gì. Ta còn có thể cứu sống vợ ta.
Nói đây là cuộc chiến thì to tát quá. Nhưng anh vẫn muốn trả thù em. Và tha thứ cho những cái không hay của nàng.
Quá nhiều lí do để sống. Một người theo ngành sư phạm sẽ không còn ấp ủ ước mơ ươm mầm trẻ thơ. Số đông vẫn ngu dốt và hèn hạ.
Tôi thường cảm thấy đau vì điều đó. Đến lúc này chúng ta sẽ đều hy vọng những người đó thiện. Tôi biết nó nhạy cảm và có những năng lực tiềm ẩn.
Thích làm cả cái mình không thích. Mọi người bảo: Cố lên, nốt hai năm nữa thôi. Đấy là tại ở trong môi trường luẩn quẩn.
Viết ra là đem chúng đi triệt sản bớt. Ôi! Những tiếng còi xe. Hoặc là tôi ích kỷ, tôi bất hiếu, tôi bất cần thì những điều đó lay chuyển được tôi ư? Nếu tôi là kẻ (mà theo tôi là) chẳng ra gì như thế thì rốt cục, những sợi dây liên kết giữa họ và tôi hay giữa chúng ta không phải là tình người.