Để cháu tự sống và tất cả sẽ đều thoải mái. Và cháu phải sống cho chính cháu, để vợ cháu và con cháu phải có một người chồng, người cha tuyệt vời. Lúc thì một vài tháng mới đến một lần.
Viết, đá bóng, đọc và một vài giờ phút cảm thấy ấm cúng bên bạn bè là những lạc thú còn sót lại của bạn. Lần trước là sự nhục nhã của một thằng đàn ông. Một phần vì sự tàn ác của kẻ nắm quyền lực.
Ngắn ngủi mà đằng đẵng. Nếu lỡ bị lịch sử nhớ mặt thì cũng đành chịu. Tôi hơi để ý anh chàng, chắc lớn hơn tôi độ dăm tuổi, xử lí cái vỏ kẹo thế nào.
Bỗng cô thấy trong mắt anh, có một đôi mắt rất đẹp. Về danh tiếng và giá trị. Về danh tiếng và giá trị.
Mà cần có những cá nhân nghĩ khác và hành động khác để làm nó chuyển động đi lên. Mặc dù đó chỉ là một phần nội dung của những gì tôi viết. Khi bạn ngồi vào bàn, những ý tưởng đến nhưng bạn không được viết, bạn sẽ làm gì? Bạn chơi trò luyện trí nhớ.
Không hẳn là chúng ta thích nói dối, cũng không chắc là thích đùa. Thế rồi chưa đến nơi đã lủi thủi đi về. Bạn lại muốn lưu lại.
Những người chọn cách sống độc lập, thanh bạch muốn dung hòa được hoang mang giữa nguyền rủa và tha thứ sẽ thường phải chạy trốn. Bạn cần trả công và cả tự do. Những năm ròng trên lớp học và giảng đường, bạn thường phải dỗ dành các ý nghĩ rồi đâu sẽ vào đó, sẽ được đẻ hết thôi, chịu khó đợi tớ.
Chẳng mấy chốc mà bốc hơi tan biến vào trời đất trong cái dào dạt ấy. Cháu đừng nghĩ là cháu quan trọng. Cái đuôi ngoe nguẩy một lát rồi dừng lại.
Ngồi trên bàn, hoàn toàn có thể viết. Như thế sẽ chỉ làm khổ nhau. Nơi mà tôi chưa đến một mình bao giờ.
Và thích được dẫn đi hơn. Đó mới thực sự là sự cởi bỏ để đến với trí tưởng tượng. Anh sẽ đánh mất lòng can đảm và tình thương chắt chiu của mình, có thể mất mãi mãi vì lúc mệt mỏi quên rằng: Đó chỉ là một sự mờ nhạt tạm thời của khao khát để cân bằng và nhẫn nhục.