Ở đây, họ là vua bóng đá, chỉ thấy cùng lắm là người ngang hàng ghế, tả hữu quanh mình chứ không cần thấy người bên trên. Bằng cách chung sống với nó và tìm cách diễn đạt nó. Lúc đó, không giữ được những cơn đau tổng thể bung ra đòi chào ngày mới và lưu luyến ngày cũ.
Chỉ là trước khi hứng trọn lưỡi gươm của sự hờ hững loài người mặc chiếc vỏ định mệnh, anh ta đã tẩu thoát ngoạn mục và kiên cường thế nào. Và bạn cảm thấy muốn đi ra dưới giàn gấc kia, tập nhẹ một chút. Sau những thời khắc đằng đẵng nơi giảng đường nhàm chán, nơi cổng trường đại học xa lạ và vô nghĩa.
Nhưng sau nhiều lần phân vân, khổ sở trước những sợi dây hiếu thuận, những miếng đòn tâm lí, lần này tôi cho mình thản. Và thế là thế hệ sau lại phải gánh những tàn tích. Rằng cha mẹ nào mà chẳng thương con nhưng có những giai đoạn, hầu hết tình yêu thương của các bậc cha mẹ đều không được trí tuệ làm cho lan tỏa.
Bạn tự hỏi bạn có phải là người cần nhiều lạc thú hơn mức bình thường. Ăn sáng xong ở nhà bác, thay vì đến trường, tôi đảo qua nhà. Hoàn thành được mục tiêu trước lúc mọi chuyện vỡ lở sẽ làm bạn thấy phần nào thanh thản và sẵn sàng chờ sự vỡ lở ấy.
Bạn đã bao giờ là một người yếu ớt về thể chất mà lại đủ thông minh để điều khiển một con chó ngao chưa? Bạn biết cách giật dây nó và khiến nó nghe lời mình. Lại chơi vào lúc đau đầu thì thật ngốc. Ngọn lửa lớn làm ông ta hả hê man rợ.
Ngoan nào, đợi tao có cơ hội, tao viết. Thế là cứ nằm cho ý nghĩ tràn lên, dâng ngập người. Những định nghĩa có thể sai hoặc đúng, hay hoặc không hay.
Vì thế mới có nghệ sỹ ẩm thực, nghệ sỹ sân cỏ… Họ không thừa nhưng cũng không quá thiếu. Đây là sự ganh đua pha trộn giữa vô thức và ý thức về năng lực và đức hy sinh với những tấm gương truyền dòng máu cho mình.
Dầu? Xăng? Nhớt? Chịu! Hay mồ hồi? Hay máu? Hay nước mắt? Hay chất thải? Cũng chịu! Tôi không nhìn rõ mặt nàng vì tôi không cụp mắt xuống nhưng tôi như nhìn ra đâu đâu phía sau khuôn mặt của nàng. Bạn lại muốn dựng một khung cảnh: Bà già nhăn nheo rách rưới yếu ớt dị tật hơn.
Và chấp nhận đời không phải trò chơi. Rồi bạn nghe tiếng còi xe ngoài đường vọng vào. Đơn giản vì hai cái đó bản chất giống nhau: Bó hẹp về cảm quan.
Không phải lúc này, không phải nhiều lúc, nhưng không phải không có lúc bạn muốn nói thẳng vào mặt bất kỳ một thằng bạn, một người quen nào: Mày ích kỷ, ngu và hèn như một con lợn. Sự cô độc dẫn đến hiện sinh và hiện sinh lại dẫn đến những mức độ mới của sự cô độc. Bằng cách hy sinh cho nó và để nó tự nhận ra điều ấy.