Ai là người trong chúng ta không tự nhủ rằng: "khi nào có thêm chút thì giờ, sẽ làm việc này, việc nọ"? nhưng tôi khuyên bạn, lúc đầu, có thể cứ hai đêm một lần, bỏ ra giờ rưỡi vào một công việc quan trọng là luyện trí. Nhưng trước khi bắt đầu bạn cho phép tôi dặn nhỏ mấy lời này:
Vậy nhất định không được đọc báo trên xe! Thế là đã để dành được 45 phút rồi đấy nhé! Bạn có nhớ những tối đi đờn ca trong một đám tiệc không? Khi có việc gì nhất định để làm buổi tối, một việc gì cần hết năng lực của bạn, thì bạn chỉ nghĩ tới việc đó thôi, bạn cũng thấy hăng hái, vui vẻ suốt ngày rồi, phải không? Câu châm ngôn đó chưa đúng hẳn.
Những phút ấy phải thiêng liêng, hoàn toàn thiêng liêng như buổi tập diễn kịch hoặc một cuộc đấu quần vợt. Tôi biết rằng theo lệ bạn có một giờ (mà sự thực thì thường là giờ rưỡi) vào giữa trưa để ăn cơm. Người ta bắt đầu đi ngủ 40 phút trước khi lên giường, là người chán ngán đời sống; nghĩa là người đó không sống nữa.
Nhưng mới đầu nên gắng sức in ít như vậy thôi. Nghệ thuật là cao quý, nhưng không phải là cao quý nhất. Bạn nắm lấy cổ nó, lôi nó về.
Nhưng mới đầu nên gắng sức in ít như vậy thôi. Browning, viết bằng thơ, và chứa nhiều chất thơ cực đẹp. Phân tích cảm giác ấy, ta sẽ thấy trước hết là một nỗi lo âu, bối rối, chờ đợi, ngóng trông, mong mỏi.
Tôi chỉ nhắc lại cho bạn đấy thôi. Thành thử chúng tôi không thể . Sự tiếp tế thời gian mặc dầu rất đều đặn mà lại bị hạn chế một cách khắc nghiệt.
Thành một nhà chuyên môn cũng thú lắm chứ! Vậy, chúng ta bắt đầu xét quỹ chi tiêu thời giờ mỗi ngày. Sau nầy, có dịp, tôi sẽ nói về văn chương.
Thật lạ lùng! Buổi sáng, bạn thức dậy, thì này, túi bạn đã đầy 24 giờ trong cái chuỗi thời gian của đời bạn. Cứ tiếp tục đi, cứ tiến tới. Bọn trộm cướp suốt đời buồn khổ vì nguyên tắc của chúng trái với hành vi cướp bóc.
Trái lại, chắc chắn là giá trị 8 giờ ở sở còn tăng lên là khác. Hễ làm không đổ mồ hôi thì nó không bằng lòng. Ở đây tôi chỉ muốn nhắc các bạn bẩm sinh không yêu văn rằng không phải chỉ có văn chương là nguồn độc nhất để hiểu biết.
Bảo rằng trí óc bạn không thể tập trung vào một tư tưởng là không có căn cứ. Câu ấy tầm thường quá đến nỗi khi viết ra, thực tình tôi cảm thấy mắc cỡ. Thành thử chúng tôi không thể .