Thôi được, bạn chấp nhận chung sống với nó như chung sống với những cơn đau. Bất cứ nơi nào cũng vô số những con người như vậy. Cháu phải nghiêm khắc với mình và sửa ngay.
Anh đừng uống nhiều cà phê nữa, hại lắm. Mà không nhớ thì cứ nói thật ra. Cố nhé, cố học cho xong 2 năm rồi tha hồ, tha hồ… 2 năm.
Lần đầu cảm thấy rõ rệt mình bất lực khi muốn giữ danh dự trong thế giới này khi lâu nay để nó cuốn đi. Tôi đang tự hỏi mình sẽ làm gì sắp tới. Bình thường thì dù không phải vừa viết vừa hơi lo lo bị đột kích, bạn cũng không viết dài thế này đâu.
Dù ước mơ có vẻ rõ rệt nhất của bạn là làm một cầu thủ bóng đá. Không, cháu chẳng bao giờ bắt xã hội thích nghi với mình, cháu luôn thích nghi với xã hội hiện tại, nếu không, với cái đầu hỗn độn của cháu, làm sao cháu vẫn hiền lành được, vẫn cười được trong những bữa cơm và vẫn sống dù cái chết là thứ xoa dịu nỗi đau không tồi. Vậy phải chăng tất cả đều có bản chất nhưng chưa tìm thấy hoặc chưa định nghĩa nổi mà thôi? Đôi khi chúng ta thử dùng một định nghĩa chung chung cho đời, nghệ thuật, người, vốn là những thứ gì đó hết sức chung chung: Phong phú.
Và như thế, theo luật nào đó của cộng đồng xung quanh bạn, bạn phải tự lãnh trách nhiệm và đừng kêu ca phàn nàn. Cho rằng bạn lông bông không kiến thức không có khả năng tự lập nên gò bạn vào con đường và sự lựa chọn của họ. Có điều, em chã thích.
Còn tĩnh tâm mà viết. Mỗi người thường chỉ va chạm với một mảnh vỡ trong chiếc gương bạn. Hôm nay chỉ phải học 3 tiết sau theo cái lịch học lại của tôi.
Bởi vì, trong tôi vẫn âm thầm mặc cảm bất hiếu và ích kỷ khi tôi không đi con đường gia đình sắp đặt; lạnh nhạt với mẹ cha; những ngày này chỉ ăn, ngủ, viết, tuân theo thời gian biểu sáng dậy lúc 7 giờ, đêm ngủ lúc 10 giờ; và đôi lúc đi chơi cho khuây khoả. Đôi khi sự kiếm tìm hay hơi lo lắng đem lại cho con người cảm giác phấn khích. Còn lại, không xứng làm bạn tôi…
Mình rất sợ phí thơ. Nàng nói giọng yếu ớt, nhà văn nghe thấy qua đôi tay mỏng tang đang lướt trên tóc mình: Sao hôm nay anh không nhìn sâu vào mắt em?. Bạn định ăn sáng nhưng không có cảm giác đói.
Bạn, nghĩa là người không sợ tôi và không khinh tôi. Là lặp lại nhàm chán, là luôn luôn sáng tạo. Thưa các chú, đó không phải chuyện tôi bận tâm.
Nhưng tôi không thấy hơi ấm trong trái tim các chú. Có lẽ tình mẫu tử làm nguôi nỗi nhớ rừng. Những kẻ lãnh đạo vừa tài vừa ác luôn biết đánh vào cái phần không dễ thiện của con người.