Mang nó, xem đá bóng mà lại hay nghĩ đâu đâu, lại lạc khỏi dòng sống hồ hởi hiếm hoi kia. Và sự vất vả, bệnh tật của họ nữa. Chúng ta càng chứng tỏ sự ngu dốt của mình khi tự ái vì bị xúc phạm trí thông minh mà mình không có).
Tự dưng mẹ lại ra giá. Người bố không nhớ nhiều về việc vợ nói chuyện điện thoại ở tầng dưới, đứng ở tầng trên nhấc máy nghe trước mặt con. Và bạn chọn cách im lặng nhấm nháp.
Dù gì thì các vệ tinh của bác cũng khó biết hoặc biết cũng khó nói. Em ngủ từ mười giờ nên không rõ. Tôi biết cái kiểu rống suốt những con đường này, mặc kệ gió má bụi bặm xộc vào miệng, cũng làm đau lồng ngực tôi nhiều.
Những kẻ lãnh đạo vừa tài vừa ác luôn biết đánh vào cái phần không dễ thiện của con người. Nhưng nhà văn đọc được trong mắt nàng: Đừng giấu em điều gì anh nhé. Cái đuôi nó rơi xuống màn hình.
Cái câu Mẹ mày, mất dạy tôi không giận các chú đâu. Ở cùng lâu, không phải là bác không có chỗ nhiễm sự trẻ con và hay nói ngược của bạn. Thật ra, khi đã muốn sống cho ra sống thì ai cũng phải bon chen.
Cậu biết buồn khi cha mẹ ốm đau. Nhưng thực ra, dù đứng ở phương diện nào mà nâng nó lên thành tầm cao thì cũng là nghệ thuật. Bảo: Chị xem, có thế mà không viết được thì còn thi thố gì.
Ở đây lại có chút mâu thuẫn: Trong trạng thái vô nghĩa, khi người ta còn cảm thấy đồng điệu với kẻ khác (như một sự an ủi để khỏi cô độc quá) nghĩa là vẫn còn cảm giác của con người. Khi đã chơi thì dối trá, lăng loàn, thô bỉ, hèn hạ, cuồng loạn, hoang tưởng… là chơi mà thật thà, gia giáo, anh hùng, khiêm tốn, thực tế, tự ti, đức độ… cũng là chơi. Suốt từ nãy, băn khoăn làm cái thá gì.
Đặc biệt là những đêm phải nằm, không biết làm gì với sự đau. Bắt đầu là đôi mắt nhắm luôn nhoi nhói, rồi đến cái đầu thật khó xác định trạng thái. Những giọt ấy gọi là gì nhỉ? Không biết.
Hơn nữa, khi giữ được những khoảng cách tương đối để mình làm mình chịu, cũng bớt ngại là một sinh vật dễ đem lại sự nguy hiểm, đau khổ cho người khác. Đầu tiên mẹ hỏi: Con tự viết à? Tôi chỉ cho mẹ xem tên người viết ở cuối bài. Chỉ là chuyện phiếm thôi.
Đó là một quá trình lao động và tích lũy ròng ròng của trí tưởng tượng. Tại sao lại phải có cảm giác anh đang sến? Đôi lúc cũng cần thay đổi trạng thái như vậy giữa cuộc sống đầy cục cằn này. Hoặc khi lũ trẻ đã lớn, mọc ra những gai góc ương ngạnh và sẵn sàng làm liều, khó có thể đấm như bị bông, họ không ngại cãi vã nhau.