Tôi sẽ còn góp thêm một vài gọng kiềm kẹp cho anh chết. Còn nói riêng hay ngoại lệ thì đọc ít nên không biết. Còn giọng cao thi thoảng ló ra khi giao tiếp với những người lớn thân quen mà bạn thấy mình bé con và có thể buông lỏng phần nào trước họ.
An ủi nhau một chút: Thua thế này công an, cảnh sát đỡ khổ. Trong thế gian này, chẳng có gì tan biến cả. Như thế sẽ khổ nhưng sẽ giữ được tử tế.
Càng trưởng thành thì bạn càng dung hòa được điều đó. Và từ đó, có cả những sự so sánh nghiêm túc. Có một chị vào hỏi mua giấy gì gì đó, không nghe rõ, hỏi lại, à, giấy vệ sinh.
Bạn bảo thằng em xuống đi cùng bố. Ví dụ như chuyện bắt nghiện lúc nào cũng dễ chảy máu, xây xước, không biết có bị nhiễm Aids từ con nghiện không. Chị cả đi lấy chồng để lại căn phòng.
Nước mắt ơi! Khi mày không ứa ra từ đôi mắt. Nhưng đấy là chuyện của buổi sớm. Tôi cứ theo qui luật, phải nhích dần trên các bậc thang nhận thức, tích lũy để nhảy lên bậc sau.
Có lẽ, những con lợn ấy vốn dĩ là sản phẩm của những con lợn khác. Chuyện đó làm tôi buồn mất mấy ngày. Bố thì có phương pháp khuya rồi còn để đèn, vào nhắc không được, bố tắt luôn áptômát.
Điều đó đồng nghĩa với sự tự hủy diệt. Bạn không nghĩ sự suy kiệt này chủ yếu do chạy nhảy quá sức mang đến. Mà người lấy thì chưa chắc người đã trả.
Vào nằm chôn mình trong suy nghĩ. Đúng lúc đang tí tởn thì có một thằng cướp xông ra. Mẹ: Con vẫn uống thuốc đều đấy chứ? Tôi: Im lặng.
Mà không hay và cũng chẳng để giải trí thì viết làm gì. Hơi bị xịn, tiền triệu đấy. Nhưng không viết thì sống vô nghĩa với lòng kiêu hãnh còn nhục hơn viết, đôi khi tức là chết.
Tôi ngồi như tượng đá. Mẹ chị cũng đã từng như vậy. Một khi đã hòa vào xu thế hờ hững của xã hội thì không tránh khỏi thói quen đưa sự thờ ơ và thiếu quan tâm lẫn nhau vào trong gia đình.