Tôi rút ra được điều này từ những câu truyện cổ tích mẹ thường hay kể hàng đêm khi ru chúng tôi ngủ. Tất nhiên có những giấc mơ sẽ mãi mãi không bao giờ trở thành sự thật nhưng hạnh phúc là một viên pha lê đa diện mà nếu bạn biết cách xoay để đón lấy những tia sáng, thì dù có một cạnh nào đó không phát sáng, lăng kính ấy vẫn sẽ lung tinh. Bạn vớt lên và nhận ra, thời gian thì ko có sóng.
Cô ấy thừa biết mình yêu cô ấy nhiều như thế nào, rằng mình sẽ chấp nhận chờ đợi dù khó khăn và sóng gió thế nào. Khi bạn cảm thấy ghét một người nào đó nhưng vẫn muốn được nhìn thấy họ, ghét sự vô tâm của họ dù đó là lời đề nghị của bạn, ghét cái nhìn của người đó vì nó khiến tim bạn đập liên hồi. Ai cũng có những ước mơ, có những khát vọng, có những
- Một chiếc lá nhỏ, hai cái đuôi xinh. Nhưng sao kỳ lạ, coi rồi như bị thôi miên, không dứt ra được, sao thấy thân quen đến thế… Khóc à, sao lại khóc chứ, mình là con trai mà… hic. Nếu phải khổ để một mình mình chịu thì được rồi.
Không có mục đích thì bạn sẽ làm rối hết mọi việc lên. không có trái tim mềm thì không có bờ vai rộng, không có dại khờ ngốc thì nào đâu có vụn dại thương. Lúc đầu họ còn thường xuyên nhắn tin, chat và gọi điện tâm sự với nhau về những chuyện sinh hoạt và học hành.
- Người con gái ngoan hiền là người con gái đứng trước shop thời trang, thẹn thùng nhìn bạn trai và chỉ tay vào shop mà không nói lời nào. - Xin lỗi nha, để bữa khác, tôi phải về nhà, về ăn cơm cùng vợ con, nấu ăn - vợ tôi đệ nhất đấy!. Tuy nhiên một hành động kỳ lạ nữa của bà làm cắt ngang suy nghĩ tôi.
Biết đâu, sức sáng tạo của bạn còn hơn cả các nghệ sĩ thì Đôi khi trong cuộc sống, người cam đảm nhất không phải là người dám chết với sự tuyệt vọng mà là người dám sống với niềm hy vọng. “Không có biển xanh thì không có sóng trắng, ko có sông lợ thì không có phù sa.
” – Phượng “Sài Gòn” gợi ý. Khi bạn cảm thấy thích một người chỉ đơn giản vì họ nói rằng họ thích bạn. " Bất cứ ai cũng đều có một nét riêng, một khả năng tiềm ẩn đáng để tự hào và tự tin thể hiện.
- Người con gái chung tình là người con gái chỉ chọn mua duy nhất một nhãn hiệu thời trang. “Vy!” - giọng một người thanh niên phát ra. Sự trưởng thành về thể chất và tinh thần của chúng tôi cũng kéo theo "sự trưởng thành" của những trận đối đầu, không còn những trận chiến vì bánh kẹo hay đồ chơi nữa mà chuyển sang những chủ đề mới, "ô mai" hơn, “ô mai” như cái độ tuổi của chị em tôi.
Nhưng mà ai thế không biết, số lạ quắc, thôi kệ từ từ tính, có thể là chuyển nhầm, gọi lại nó đòi tiền thì lấy đâu mà trả, xài bị thâm rồi. Dường như số phận luôn quay lưng lại với con, con buồn lắm, chán nản lắm! Nhiều lúc con không còn muốn cố gắng thật nhiều nữa vì con sợ sẽ lại phải đối mặt với sự thất vọng. “Sài Gòn có những cái lạ rất quen và những cái quen rất lạ.
Tình yêu phải bắt đầu từ tớ vì tớ là cửa sổ của tâm hồn mà. Dù chị vẫn phải mặc chiếc áo phong phanh đã cũ nát và lạnh lẽo nhưng được ngắm con thích thú trong chiếc áo mới, chị cảm thấy lòng mình ấm áp hơn bao giờ hết. Sáng hôm sau, vẫn như thường lệ, Chíp đi học, ba đi làm, mẹ đi chợ.