Rất may cái micro không mất nên tôi vẫn có thể nói vài lời giới thiệu. Một lần nữa, tôi muốn nhấn mạnh rằng là đừng bao giờ lãng phí thời gian của người khác (và có thể của chính bạn). Đó là phẩm chất quan tâm sâu sắc đến nhiều lĩnh vực, nhiều vấn đề khác nhau bằng một niềm say mê đáng nể.
Anh phi công xuất sắc trong thế chiến thứ hai đó bỗng chốc trở thành người khách nói chuyện thơ nhất. Dick trả lời: Cậu biết Frank Sullivan chứ? Chủ tịch Hội đồng chống tội phạm Florida, một người nói chuyện dở nhất thế giới. Ví dụ cụm từ người Mỹ gốc Phi năm 1987 xuất hiện trên tờ báo này 42 lần, đến năm 1993 đã xuất hiện 1422 lần.
Thế là âm thanh êm dịu do tôi tạo ra chiếm vị trí độc quyền. Có thể bạn không phải là các luật sư trong phòng xử án, nhưng bạn hoàn toàn có thể học hỏi ít nhiều ở họ. Và vì thế Bob nói chuyện với họ rất thoải mái, không chút căng thẳng nào.
Bob chẳng bao giờ cố gây cười một cách không tự nhiên. Jim là một nhà báo, nhà văn rất được công chúng mến mộ. Nghe có vẻ đơn giản, nhưng có rất nhiều người sai lầm khi nói về những đề tài mà họ không hoàn toàn thấu đáo.
Tổng thống cũng là một con người. Một bộ vest lịch lãm, một mái tóc gọn gàng, một vẻ mặt tươi tỉnh… Tất cả đều được phản ánh trung thực trên màn hình vì ống kính quay phim thì không biết nói dối. Nếu bạn đã ba lần thay đổi việc làm, hãy chuẩn bị sẵn sàng để được hỏi Tại sao vậy?.
Đây cũng là cách giúp tôi đã xử trí những tình huống tiến thoái lưỡng nan đấy các bạn. Luyện tập bài nói nhiều lần cho tới lúc bạn có thể nhìn khán giả mà thao thao bất tuyệt. Lắng nghe bằng đôi tai và thể hiện sự quan tâm bằng đôi mắt.
Chúng ta có khiếu ăn nói thì tốt, nếu không có cũng chẳng sao. Những người khách bộ hành nhìn vào cửa kính và thấy một người đàn ông đang gục đầu xuống bàn, cạnh cái micro. Làm được việc này cũng có nghĩa là bạn đã thành công bước đầu trong giao tiếp.
Luyện tập bài nói nhiều lần cho tới lúc bạn có thể nhìn khán giả mà thao thao bất tuyệt. Một trong những bài nói dài nhất lịch sử nước Mỹ, là bài nói đầu tiên trước công chúng của cựu tổng thống William Henry Harrison. Phòng chật thì bảo khách ngồi gần, nhà rộng thì mời khách ngồi thưa ra.
Điều này rất quan trọng. Hãy học hỏi từ Frank Sinatra, Bill Clinton và Edward Bennett Williams Lỗi là ở chính chúng ta.
Thỉnh thoảng, rời mắt khỏi bài văn và ngước lên nhìn khán giả, với một vẻ mặt tự nhiên và thân thiện nhất mà bạn có. Ngay tôi cũng cho rằng việc này rất dễ… thất bại. Bạn không thể giả tạo được điều này và nếu cố gắng giả tạo, bạn sẽ thất bại hoàn toàn.