Những điều đó gây nên sự hỗn loạn trong tâm hồn trẻ. Một khi đã hòa vào xu thế hờ hững của xã hội thì không tránh khỏi thói quen đưa sự thờ ơ và thiếu quan tâm lẫn nhau vào trong gia đình. Để khai thác trước khi chúng biến chuyển sang mức độ khác và anh chọn cách sống, sáng tạo khác.
Em muốn cùng anh chạy vòng quanh công viên những buổi sáng tinh mơ. Nó, tôi, đọc rất nhiều truyện tranh, chơi khá nhiều game, điều đó rất tốt cho phản xạ và tính biện chứng, linh hoạt. Mẹ lật cuốn sách lên, nó được đổi tư thế, càng cháy tợn.
Tội bác quá, bệnh nhân này quả khó chữa. Hóa ra sự khúc chiết chỉ là cái ham muốn tạm thời cho cái phần lựa chọn phân tích, bộ phận nhỏ, của khối sáng tạo chung này. Nhưng mệt mỏi thì sao.
Cái đó là một động lực nghiêm khắc để tự hoàn thiện không tồi khi trót sống trong xã hội này, với tính cách bạn đầy dễ dãi và hoang dã thủa nhỏ. Chả làm gì được, mẹ đi làm kẻo muộn giờ. Tôi ngồi đây, chẳng làm gì cả, chẳng bán mua gì cả, tôi đợi cô tôi.
- Ông quả là người biết lo xa. Hãy bắt tôi, nếu có thể. Những câu thơ hay bây giờ có lẽ không còn xuất thần, lại chắc chẳng còn mấy thơ ngây.
Nhưng lí trí dạy tim tôi phải muốn. Cậu thấy đấy, rút cục, chơi thường là tự do tuyệt đối và thường cướp đi tự do của kẻ khác và gieo rắc đau khổ lên kẻ khác. Còn tự thân kiểm chứng thì không phải ai cũng nghĩ nhiều và hiểu nhiều về mình.
Này, mày chuyển cái bàn này lên. Rồi hắn biến đi đâu đó. Ta không thích nổi cáu.
Ông ta đốt vì chúng bổ ích. Dù lúc đó chả nghĩ gì. Và bạn cảm thấy, nằm ngủ tiếp tiếp có vẻ tốt hơn cho bạn.
Nhưng mà cũng thấy có một niềm tin để hôm sau cắp cặp đến làm. Để lại thế nào chúng cũng sinh đẻ vô tội vạ. Bác gái hỏi: Đau à con? Hơi thôi ạ.
Không để nàng phải đau đớn hơn nữa. Và cái sự kỳ dị ấy càng khiến bạn vừa hoang mang vừa tin chắc mình phải gánh lấy nó. Từ lâu, trong bạn có một nhà đạo đức và một nhà hiện sinh.