Chơi là giữ kín mọi điều mình biết. Càng tuyệt vọng, xu thế ấy càng mãnh liệt. Sáng được bác cho ngủ bù.
Nàng mỉm cười trong nước mắt: Em hiểu, em hiểu chứ. Và bạn tin, những người thân (nếu không có điều gì trầm trọng bạn gây ra cho họ vì câu chuyện này và sự dối trá để viết nó), họ sẽ phải cảm ơn bạn vì quãng đời gàn dở mà họ cho rằng bạn đã và đang sống. Có thể chửi bậy, làm bậy bậy hơn bất cứ kẻ thô bỉ nào.
Xã hội không thể lành mạnh hơn, đẹp hơn hoặc dũng cảm hơn nếu điều đó không khởi nguồn dần từ những gia đình. Nhưng đời đã trót giao cho bạn vai một thằng con trai thường thì trầm tính mất rồi. Hoặc là các cậu chả thèm bận tâm giải thích làm gì, các cậu cứ ngẫu hứng.
Tụi bạn rủ đi đá bóng lúc mười rưỡi nhưng không thú lắm, người đang mệt. Dù tuổi thọ trung bình cứ ngày càng tăng. Cô gái bảo: Không.
Biết đâu, mất một cái xe, có thêm một người anh em, một người đồng chí. Nhà văn nhìn thấy trong mắt nàng một vẻ chăm chú tinh nghịch. Cái đêm ấy, tôi đã lao động như một người công nhân thực thụ.
Em sẽ thôi là một sinh linh. Trên con đường bị truy sát, anh ta đã rắc kịp những hạt mầm máu của mình xuống những mảnh đất khô cằn. Có lẽ bố đã qua rồi cái thời dũng mãnh.
Bạn mà cứ yên tâm chịu ơn của họ, yên tâm làm những việc mà họ xin cho thì rồi bạn sẽ chỉ thấy nhục và khinh bỉ mình khi viết những dòng này. Thằng em cũng như tôi, ngồi yên cả buổi, cái ngồi yên của loại ra vẻ ta đây thấu suốt. Điều mà anh muốn thú nhận là anh cảm thấy mình thật nhỏ bé trước em.
Tưởng chăm hóa ra vẫn lười. Chúng cố víu vào những kẽ ngón tay. Ông đã hài lòng chưa? Chỉ một bản và đoạt giải Nobel.
Về nhà, bác bảo cháu: Cháu lành quá. Được một thời gian lại lẻn sang quán nước cạnh nhà hút. Dở đến độ họ bị văn chương bắt vở.
Nó là một chuyện kể cho vui mồm như bao nhận định khác. Mạch sáng tạo và khao khát đến với nó không chảy rần rật trong hắn. Nàng bảo: Hãy đặt tay em lên ngực anh.