Xxlx

Kokomi sakura và 120 phút cực dâm đãng

  • #1
  • #2
  • #3
  • Và thường thì tôi giết nhưng không để hắn chết. Một hôm, cô lớp trưởng thông minh và năng động và cao lớn (luôn xếp thứ nhất, trên tôi một hoặc hai bậc, trong các kỳ thi học sinh giỏi tiếng Anh của trường) hỏi tôi: Sao ấy buồn thế? Tôi đáp: Buồn ngủ. Cảm giác của con người còn toàn diện chỉ khi họ còn dục vọng và điều tiết được nó.

    Đó là một thực tế mà kẻ thiếu thực tế này nghĩ đến… Cuộc sống vẫn luôn phải chấp nhận sự vô lí và tự lừa dối ấy để giảm những xung đột đầy rẫy, để cơm lành canh ngọt. Ừ thì mỗi người có một góc nhìn riêng nhưng tả thì cũng ngại lắm.

    Hay ông định viết một câu chuyện kêu gọi người ta quyên góp cho vợ ông. Bên phải cái giá cắm bút là hộp C sủi, sách giáo khoa, sách danh ngôn, truyện chữ, truyện tranh, báo, bộ tú lơ khơ, hai cái kính, một cái nằm ngửa nhìn ra giàn gấc, một cái nằm sấp nhìn vào giường. Tôi chả thấy thú vị gì cả.

    Cách đây chừng một tháng, bạn và bác gái cứ đến khoảng mười giờ, sau khi đóng cửa hàng, lại đi bách bộ. Họ không biết họ càng cố gắng kéo ta vào rọ học thì ta càng phải cố viết trong mệt mỏi để tìm một sự chứng thực ta vẫn luôn học hỏi, làm việc nghiêm túc. Dù gì thì các vệ tinh của bác cũng khó biết hoặc biết cũng khó nói.

    Nhưng trong tiềm thức, trong bản năng thường xuất hiện những cơn đói da. Cái đó không làm tôi khinh bỉ, cũng chả xấu hổ khi người trên đường ngoái lại nhìn. Mà hạnh phúc nhiều lúc chỉ đến sau khi dũng cảm nhả ra những cơn đau cay xè phổi.

    Phải trình đơn cho cái loại đó, nhục lại còn làm cao, còn chửi đổng. Môn Toán tôi không chắc mình đánh dấu bài vì sợ trượt hay vì tôi không muốn người ta không tìm thấy bài đánh dấu của tôi lại làm rùm beng lên, mẹ tôi lại chạy ngược chạy xuôi. Người ta không thể sống lâu với cái cơ thể vừa trống rỗng vừa trĩu nặng.

    Càng ngày bạn càng thấy mình nhận thức được nó. Khi đã chơi thì nhập vào từng tế bào, từng phi tế bào, cực kỳ lôgic mà cũng phản lôgic và cả những cái giữa hoặc không thuộc về những thứ đó. Bác ơi, cháu phải sống để tìm cho bác những niềm vui và giải tỏa tinh thần lớn lao hơn những thứ tâm linh ngăn cách bác cháu ta: Cháu ăn tỏi và bác không ăn tỏi.

    Tôi không thân được với những thằng con trai cùng lớp. Chúng giúp ta góp nhặt được một số thứ thú vị. Và tỉ lệ này không phải tỷ lệ chung cho cộng đồng, khi mà có được một vé vào sân không dễ.

    Ngồi vào bàn cả ngày cũng nhức cơ. Họ có lí do, bao giờ cũng có lí do cho phải đạo. - Xin ông bớt mỉa mai cho.

    Nếu thế thì kiểu Ngộ đó thực chất chỉ là những rung động yếu ớt. Tất nhiên, cuộc sống đưa đẩy sẽ không cho con người nhiều cơ hội để độc lập làm những việc thấy cần thiết và bổ ích thay cho những sắp đặt nhàm chán, vô nghĩa. Cậu có cho rằng mình mạnh hơn để bác bỏ tớ không? Tùy cậu.

    THỂ LOẠI: Viet69
    TAG: vú to

    Phim liên quan

    THỂ LOẠI KHÁC
     Sitemap