Bạn là người biết độc diễn trên sân cỏ nhưng không phải không biết chơi đồng đội. Tôi cúi đầu, mở cuốn anbum trên bàn, lật đi lật lại. Có điều, ở cái độ tuổi này, khi mà còn tay trắng, bạn phải vượt thoát khỏi nó để tự tạo khung cảnh ấy cho mình.
Đầu óc bạn lúc này và có lẽ cả mai sau nữa không thích hợp với việc quản lí và ghi nhớ những đồ vật cụ thể. Mọi người vẫn thấy bình thường. Lúc đó bác gọi: Xuống nhà nhanh con, bố mẹ con đến.
Trong đời sống có lẽ chẳng bao giờ có những sự kỳ lạ, khác thường ấy. Nhưng con chim tung cánh trong lồng không thể rộng dài như giữa bao la trời đất. Khóc sau hoặc trước mỗi chu kỳ lột xác.
Tẹo tôi sẽ đến lớp ngồi dù vẫn không có tên trong danh sách lớp mới. Thế giới lúc đó thật yên bình, rộng lớn và luôn mới lạ. Hoặc… Nói chung vậy thôi.
Vì sự ích kỷ ngu hèn ấy mà mày cho mình quyền phán xét xung quanh chỉ với ngần ấy năng lực. Đành tự mỉm cười an ủi là có cơ hội tập nhớ lại đoạn phân tích mới tự thấy kha khá. Trước mỗi đợt đội ta tấn công thì rộ lên như phong trào.
Nằm vô tích sự cả đêm vẫn phải nằm. Và biết rằng mình biết ít thế nào. Nhưng mọi trạng thái của kẻ cô đơn hay không cô đơn, dù nó đúng hay sai, khi hắn là người tài và biểu đạt nó, nó vẫn luôn có những điểm thú vị.
Dù nó làm bạn mệt thêm nhưng nó khá được việc. Khi những ý nghĩ này gõ nhịp trong óc, lòng bạn không có căm hờn, chỉ một chút bực bội, nhưng như thế cũng đủ để làm xúc tác với men tiềm thức. Chẳng vay chẳng nợ ai trên đời cả.
Nhưng nếu mình làm thế, mình cũng chẳng còn là mình. Tôi cũng tưởng mình đùa. Rồi đột nhiên máu ở ngực chảy rong róc.
Rằng suốt một thời gian qua, tôi đã lông bông, đã lãng phí đời mình, đã không biết nghĩ. Nhưng tôi không thấy hơi ấm trong trái tim các chú. Hôm nay, chúng tôi đến đó gồm ba người.
Hoặc có người vỡ mộng tươi đẹp. Càng ngày bạn càng thấy mình nhận thức được nó. Và kẻ thua chấp nhận rút súng tự tử.