Mặc quần đùi ra đường lạnh. Thêm nữa, bạn đầy những hạn chế của tuổi trẻ bị dồn nén. Làm gì có vì cái gì ngoài bản thân.
Từ đó mà tôi chọn cả tiếng nói về tình yêu, về Nhân Loại. Tay tiếp tục thả giấy vào. Bạn biết thế là rất có hại, thà thức còn hơn nhưng bạn đã kiệt sức.
Cũng như chấm dứt việc lệ thuộc thời gian để tự do phân phối năng lực và học cái mình cần. Nếu họ không hiểu nổi những điều mà bạn cố giảm thiểu sức ẩn dụ, sự chua cay để dễ hiểu, dễ cảm (kể cả bằng những bộ óc, quan niệm dần bị đồng hóa); dễ chẳng bao giờ họ tiếp nhận được những sự hoang mang làm náo động tâm thức trong các tác phẩm khác và của người khác. Và thế là những dòng nghĩ ngấm vào tiềm thức ngày một nhiều lúc nào không hay.
Theo cách mà bạn lựa chọn. Quả thực bạn đang đấu tranh với cái gì? Tham nhũng? Khủng bố? Bạo hành? Lộng quyền? Lề thói? Không! Mà chả ai hơi đâu mà lo xử lí bạn, kẻ vô dụng, nếu bạn quả thực đang làm điều ấy. Cái đó, chúng đưa ra không khó.
Bạn thì dù vẫn khiêu khích nó, cái chết, nhưng cũng hoàn toàn không muốn nó đánh bại mình. Có vẻ đã thành công trong bài thuốc mị dân. Một tấm gương mà khi soi vào người ta sẽ không ngừng hoài nghi chính mình.
Có vẻ đã thành công trong bài thuốc mị dân. Vết xước dài gần cùi chỏ do ngã trên sân ximăng trong trận thua vừa xong nóng ran lên như dán cao salonpas. Bạn có thể nhập vào lửa mà xuyên qua chứ.
Nháy: Chiều đi đá bóng. Cái giá chung để nhảy từ tiêm đau đến tiêm không đau. Tôi chỉ ngắm nhìn và nghe và ngửi chúng tôi.
Chắc bác chưa chữa cho thi sỹ bao giờ. Và những cái xác cháy khét lẹt. Bạn có thể nhập vào lửa mà xuyên qua chứ.
Cái câu Mẹ mày, mất dạy tôi không giận các chú đâu. Như đứng từ ngoài nhìn vào một bức tranh. Tôi nhặt mũ lên, nhìn người chị vừa dịu hiền vừa bướng bỉnh khóc, lòng tràn ngập những cảm xúc kỳ lạ.
Mà giáo viên nhạt và lạnh nhớt như thế thì ngu như tôi cũng biết. Quả tôi có đi chơi với cậu ta thật. Mệt hay muốn xin bác cho ôn thi ở nhà cũng phải nói với bác chứ.