Bạn bị "nhốt trong châu thành" bạn thích du lãm ở đồng quê, thích nhận xét đời sống của muôn loài? (tiêu khiển đó làm mở mang tâm hồn người ta). Có những người chưa bao giờ đọc Meredith (1) và dửng dưng khi nghe một cuộc tranh biện về vấn đề Stephan Phillips có phải là thi sĩ không. Sau nầy, có dịp, tôi sẽ nói về văn chương.
Bỏ qua lời tôi là bỏ qua lời khuyên quý báu nhất đấy. Tôi không cần biết bạn tập trung tư tưởng vào cái gì, miễn bạn chịu luyện cái bộ máy suy nghĩ của bạn là được. Muốn xiết chặt ngay vấn đề tiêu dùng thì giờ, tôi lựa trường hợp một cá nhân nào đó để xét.
Từ sở về nhà bạn có cảm tưởng mệt nhọc đó (ý muốn nói ở sở ra, bạn không thấy mệt nhọc gì cả và bạn mệt không phải vì việc làm mà vì tưởng tượng). Về điểm đó, tôi không cho rằng một thất bại vẻ vang lại hơn một thành công nho nhỏ. Tới nơi ông thường phải đợi xe.
Nếu bạn tưởng rằng cứ lấy giấy bút lập một thời dụng biểu tài tình là đạt được lý tưởng, thì thà bỏ phất hy vọng đó đi còn hơn. Nhưng thế nào bạn cũng phải chú ý tới bổn phận đó vào một lúc khác. Người ta bắt đầu đi ngủ 40 phút trước khi lên giường, là người chán ngán đời sống; nghĩa là người đó không sống nữa.
Nhiều người tối nào cũng ngồi rồi vì họ nghĩ rằng nếu không ngồi rồi thì chỉ có cách là học văn chương, mà chẳng may họ lại không thích văn chương. Trên báo chúng ta thường thấy những bài bày cách sống với một số tiền nhất định, và những bài đó gây những cuộc tranh luận sôi nổi, chứng tỏ rằng người ta rất chú ý tới vấn đề. Thưa bạn, thì bạn cứ bắt đầu đi.
Nhiều người hỏi mướn thì chủ phố phải tăng tiền. Bạn lên xe với tờ báo và bình tĩnh, ung dung để hết trí não vào tờ báo. Ăn xong bạn nghiêm trang hút thuốc, thăm bạn bè; đi đi lại lại; đánh vài ván bài; giở vài trang sách; bạn nhận thấy tuổi già nó bò tới; bạn đi dạo mát; vuốt ve cây đờn.
Tiểu thuyết càng hay càng dễ đọc. Nó đã là lòng bạn rung động và sẽ làm lòng bạn rung động. Tôi nhắc nhở rằng cần phải hy sinh và có một quyết tâm vĩ đại mới được.
Bạn có thể học những điều căn bản để hiểu âm nhạc. Và trong khoảng thời gian đã định trước, bạn chỉ nghiên cứu về vấn đề đã chọn đó thôi. Bạn phải bảo vệ lòng tự trọng của bạn.
Vậy đợi tới tuần sau hoặc ngày mai là việc không lợi gì cả. Bỏ qua lời tôi là bỏ qua lời khuyên quý báu nhất đấy. Bạn nào ghét nghệ thuật và văn chương đấy? Tôi đã hứa với bạn xét riêng trường hợp của bạn thì tôi đã xét rồi đấy nhé! Bây giờ đến trường hợp - cũng may là rất thông thường - của những người thực sự "thích đọc sách".
Mà khó thay đổi cái của quỷ đó lắm. Thưa bạn, tôi nhiệt liệt lập lại rằng tôi viết cho bạn đấy. Kiên tâm thì không khi nào thất bại.