Tôi lại quên lũ ý nghĩ xếp hàng chờ đến lượt rồi. Cháu phải sống để những người bạn của cháu không bị cuộc đời làm thoái hóa, biến chất. Ngoan ngoãn lại cũng là chơi.
Xem thi đấu tốc độ cũng thích mắt. Còn bao nhiêu cái để khám phá. Khi bạn mơ thì bạn ít biết là mình mơ.
Con còn đau mắt đau đầu không? Tôi: Im lặng. Bạn cần làm việc, cần vận động. Biết yêu thương để được yêu, đó là mong muốn của bạn với những người nghệ sỹ.
Với không ít uẩn khúc của chung một thế hệ. Không bắt nạt nổi con gái thì nó bắt nạt chó mèo… Trong lòng thằng con trai nào cũng đầy ức chế và bất mãn. Viết thế đủ chưa nhỉ.
Không khác nào nhổ nước bọt vào mặt một đứa trẻ vô tội. Ừ, ta chỉ là cái miệng cô gái xinh xắn tóc vàng trong tivi kia đang đớp đớp cái đuôi con mèo nghệ thuật nằm trên nóc. Khi họ tin vào những lí do chân chính mà mình bịa ra để tự bào chữa.
Tôi mà tục thì còn bằng chín lần thế. Tôi biết là tôi làm được nhiều việc lắm. Cái tình cái lí phung phung phí phí bầu bầu bí bí lí nha lí nhí.
Nhưng mẹ thì lúc nào cũng bận. Nhưng mà vẫn sẽ có những sai lầm. Ông ta nói chuyện cũng khá hiện đại nhưng cái khoản tụt quần này mà vẫn tỉnh bơ thì cũng khá bất ngờ.
Chưa thấy anh con rể nào vốn đầy rẫy những cơn ợ hơi của đờ mẹ với như kặc trong bao tử tâm hồn bảo với bố vợ vênh váo: Họ hàng nhà anh kinh bỏ mẹ (Tướng về hưu-Nguyễn Huy Thiệp). Bác thì biết bạn viết nhưng chưa đọc gì bạn viết cả. Bố bảo: Đáng xem thật.
Ăn xong lên giường nằm, nghỉ tí để chuẩn bị viết. Mẹ: Hay con có gì không vừa lòng với hai bác? Tôi: Im lặng? Mẹ: Con học bài có vào không? Để mẹ nói với hai bác không bắt con học nhiều. Mà lừa kheo khéo vào để còn cố mà tin.
Những người sẽ bảo vệ, giúp đỡ anh cũng như anh bảo vệ, giúp đỡ họ. Ăn cơm trưa, lúc ngồi mâm phòng này, lúc ngồi mâm phòng kia ở nhà ăn. Đấy là theo qui ước của họ và đời sống bạn dính vào qui ước ấy như con muỗi trao cánh cho mạng nhện.