Điều đó có đáng sợ với những người lớn càng ngày càng yếu đi không? Nhưng lí trí dạy tim tôi phải muốn. Nó mất ở đây và nó lại xuất hiện, lại sống ở kia.
Theo dòng suy tưởng, bạn cảm giác, ở nhà bác, mọi người đang chờ bạn với những ánh nhìn đầy trách móc. Nhu cầu thẳm sâu đối với văn học trong mỗi con người vẫn luôn là một nguồn mỏ lớn chưa được khai thác, chưa có nhiều cách khai thác. Con người cần được ôm ấp, vuốt ve.
Quả là tôi không muốn viết mấy về những cái này khi nó khô khan. Thế là mẹ lại hỏi: Mẹ xin hai bác cho con về nhà hai tuần nhé. Chiều nay bạn đi đá bóng với thằng em về.
Thôi rồi, chậc, lại mơ, bạn biết. Buổi sáng, ở đây, bạn chỉ thua mỗi bác. Nhưng so với người không chơi bẩn (tất yếu vẫn phải chịu nhục kiểu này hay kiểu khác) mà làm được như họ hoặc hơn họ thì không những về nhân cách họ thua.
Nhưng tớ không tin vào những kẻ than vãn và hay đòi hỏi thứ tự do mà bản thân không xứng với nó. Thôi, đứng dậy xem tí đã. Bởi ngay khi thức dậy thì bạn đã quên ít nhiều.
Vẫn người, chân tay đầy đủ nhưng không tài nào nhìn thấy mặt. Vừa tức giận vừa thương xót vừa không hiểu tại sao. Coi như không có chuyện gì xảy ra.
Cái đó, chúng đưa ra không khó. Có gì thì mẹ mới giúp được chứ. Chắc là có những đôi mắt du lịch nhìn ra xa xăm.
Tôi có vấn đề về xoang, mũi hơi khó thở, ăn nóng, ăn cay là chảy nước. Và bạn liên tưởng tới Zidane. Nhưng sự bình thản đó cũng đồng nghĩa với sự tự bó hẹp cũng như đánh mất những rung cảm tự nhiên và bản năng, tiêu hủy những khủng hoảng tâm thức cần cho sáng tạo.
Biết chuyện này sẽ xảy ra những đến lúc thì cảm thấy khó xử. Bạn chỉ xin lỗi chứ không xin sự tha thứ. Bạn đánh mất sự rung động trước sự vô tư ấy.
Nhẹ đến độ mà tôi biết chỉ độ chục lần như thế này là tôi sẽ bay lên. Anh bị tổn thương khi thay vì chấp nhận sự thất bại bị vượt qua, họ đốn anh. Cái câu ấy bật ra trong đầu khi tôi đã rời chỗ cô ta chừng 200 mét tính theo đường chim bay.