Tôi là nghệ sỹ chân chính thì đồng chí ấy cũng trố mắt nhìn ta và cũng liệt ta vào cái hạng có hat-trick đức tính vừa nêu. Tinh thần? Bạn góp sự hoà đồng trong những trận bóng, trong những cuộc vui có điều độ. Và tôi thì giữa gia đình này, ai cũng ít nhiều thương tôi nhưng lúc nào tôi cũng có mặc cảm của một thằng phản bội.
Hôm qua nghĩ cái gì nhỉ? Đã nhủ cố nhớ còn viết mà chúng lại còn thích chơi trò ú tim. Có lẽ bạn sẽ phải xin lỗi độc giả vì những chỗ thật vội vã đâm dở tệ. Vào đây, trời trở nên dịu hẳn.
Ông anh bảo không khí mờ ảo nhỉ, như sương mù, khó thở hơn bên kia. Không chắc tại số phận. Những suy nghĩ chúng rất rành mạch và trôi chảy.
- Tôi có một đề nghị với ngài-đôi mắt người đàn ông quẹt nên một tia ảo não nhân tạo. Chúng ta hãy đi tiếp với mệnh đề tôi là thiên tài và phân ra các khả năng dẫn đến việc tôi không hề có một xu nhuận bút dù tôi có gửi tác phẩm độ hơn chục lần đến vài tờ báo có mục văn nghệ và (tự) đăng hàng trăm bài trên các diễn đàn liên mạng. Nhà văn lại mở mắt ra và mỉm cười: Mình đã đúng.
Trên các máy chạy bộ, 3 ông Tây đang chạy rầm rập. Trước mỗi đợt đội ta tấn công thì rộ lên như phong trào. Anh dạy em, biết, quay ngay.
Nơi ấy có bác trai, bác gái và bố mẹ tôi. Trong khi khả năng vận động và sức chứa của bộ óc dường như lớn hơn phần được nhân loại từng sử dụng rất nhiều. Có người đi thẳng tắp, sải bước đều với khuôn mặt vô cảm.
Dù nó không được kể một cách hấp dẫn thì nó cũng có cái gì đó mơi mới. Phải vượt qua các giới hạn chứ! Ờ, vượt, nhưng dồn sức cho cái này thì làm sao vượt được cái kia. Và như thế, sẽ vừa không có sức mạnh cưỡng lại được vai trò của con rối, vừa tạo nên niềm an ủi cho kẻ bạo tàn: Ta chỉ giết những sinh linh ngu xuẩn và vô nghĩa mà thôi.
Phá bỏ sự hủy diệt sự thật. Được một thời gian lại lẻn sang quán nước cạnh nhà hút. Và vì thế, nó chìm đi trong bao đời chìm của những dòng chữ khác.
Sinh viên nộp đơn cho giáo viên, có gì là nhục. Và biết phụ nữ tân kỳ họ chỉ quý tôi vì tôi không làm hại họ nhưng họ cũng chẳng yêu tôi vì tôi không đem lại cho họ những niềm vui của sự tán tụng. Rồi cũng như chuyện ích kỷ, khi những điều đó trở thành xu thế chung thì người trong cuộc không thấy bứt rứt.
Viết từ nãy đến giờ, bạn muốn đi rửa mặt quá nhưng cứ sợ quên, bạn cố viết nốt. Nhu cầu thẳm sâu đối với văn học trong mỗi con người vẫn luôn là một nguồn mỏ lớn chưa được khai thác, chưa có nhiều cách khai thác. Cũng là để thăm dò phản ứng.