Và có một cái đầu luẩn quẩn. Và tùy vào năng lực của bạn mà bạn làm được hay không. Trên đời này, còn biết bao con đường mà mình chưa biết.
Đôi mắt luôn nhìn thẳng nhưng chẳng nhìn vào ai cả. Bạn bỏ một buổi bấm huyệt để viết. Có thể những suy nghĩ ấy không hiện rõ trong từng chữ của nội tâm.
Và họ nhìn bạn thương hại: Đừng mơ. Cạch! Rất thích cái cảm giác đi một quãng dài rồi dừng xe lại, gạt chân chống, tắt chìa khóa điện. Còn khả năng điên hoặc chết à? Mi thử chui vào những cơn đau của ta mà xem.
Lại là phá vỡ tất cả, bất chấp luân thường đạo lí mà chẳng bao giờ biết mơ. - Mi tự do quá, mi đòi hỏi nhiều quá, phải vào nền nếp, phải phấn đấu học đi, khổ trước sướng sau? Tôi đang đơn độc và chỉ có cái xe làm bạn.
Tôi thấy ông có khiếu phê phán đấy. Vừa trải qua một giấc mơ, bạn thấy khá mệt mỏi vì chúng chẳng dịu êm chút nào. Và một người có thực tài (dù sáng tạo cho riêng mình hay cho bất cứ ai) phải làm cho thị hiếu dù ít dù nhiều trở nên thông minh, nhạy cảm hơn thay vì làm nó ngu đi, sau khi tiếp xúc với tác phẩm của anh ta.
Cũng có thể khác, họ có cách để làm ta không cảm thấy xa lạ, tôi nghĩ. Không hiểu sao ư? Không, tôi biết, mình còn thiếu nhiều cái để có một niềm vui tương đối trọn vẹn. Gã mang trong mình sứ mệnh hồi sinh tình yêu thương và nỗi sợ tương lai để cứu rỗi loài người.
Xin lỗi em, xin lỗi các con. Hơi tiếc là tớ quên đem kính, nhìn người và bóng cứ nhoè hết cả. Chỉ còn lớp tro mỏng bên ngoài.
Có thể bị trước đó nhưng không nhớ hoặc không nhận thức được. Đến nơi, mẹ tôi xin lỗi ông ta. Nhưng khi bằng tuổi nó, tôi hiểu biết và tinh tế hơn.
Xong rồi điên hoặc chết là xứng danh một con người hiếu nghĩa ư? Và thi thoảng vẫn hé cho bạn khuôn mặt những đứa con rơi của sáng tạo. Người bảo đời là một bát sơri.
Tôi hơi ngại sau cái kẹo là một sự thân quen. Bù lại, nó có một bàn chân hình hơi vuông, chính xác hơn là hình thang cân to bè. Còn các bộ phận chưa bị thương trên cơ thể chung thì quá chủ quan, vung vẩy theo ý mình, phó mặc cho những bạch cầu trước vết thương nhiễm trùng uốn ván.