Đầu tiên mẹ hỏi: Con tự viết à? Tôi chỉ cho mẹ xem tên người viết ở cuối bài. Mà có thể họ hiểu nhưng không áp dụng được vào thực tế: Bất cứ thằng con trai nào cũng coi mình là một thằng đàn ông ở những giá trị nhất định chứ không phải một đứa trẻ con hay một cậu bé. Ngắn ngủi mà đằng đẵng.
Đơn giản vì lúc đó cảm giác tự do, sổ lồng đang tràn ngập. Anh sẽ đánh mất lòng can đảm và tình thương chắt chiu của mình, có thể mất mãi mãi vì lúc mệt mỏi quên rằng: Đó chỉ là một sự mờ nhạt tạm thời của khao khát để cân bằng và nhẫn nhục. Ông sợ đó sẽ là những ánh hào quang rực rỡ cuối cùng.
Bất cứ nơi nào cũng vô số những con người như vậy. Nhưng anh vẫn muốn trả thù em. Để không kiêu hãnh, khinh bỉ và xa lánh thì bạn phải mặc cảm.
Bác gái nghe lục đục, hỏi: Làm gì thế con? Học ạ. Hai khoang thiện, ác. Nó góp phần cải thiện mối quan hệ ít hiểu nhau.
Chắc là có những đôi mắt du lịch nhìn ra xa xăm. Đó như một đòn cảnh cáo đầu tiên với những kẻ cậy quyền thế, tiền bạc làm càn, đem đời sống người khác ra làm trò tiêu khiển. Lúc đó, bạn sẽ không hứa hoặc phải thất hứa.
Một giọng trầm, một giọng cao kiểu trẻ con. Dù có thể biện minh rằng anh xứng đáng với nó, rằng xã hội mà ai cũng sợ tiêu tiền lớn như anh thì kinh tế đi xuống trầm trọng, rằng anh tiêu như khi cần anh vẫn có thể chia sẻ… Chia sẻ? Có hôm bực, mẹ bảo Thấy con viết về chia sẻ mà chẳng thấy con chia sẻ việc nhà gì cả. Ông nội ngồi bàn chuyện tổ chức cưới hỏi cho chị cả.
Tôi khóc vì tôi không đủ năng lực để vừa hỏi vừa tìm câu trả lời trong những quãng đời vừa qua. Hắn cũng thông minh đấy chứ. Ngoan nào, đợi tao có cơ hội, tao viết.
Họ cũng dần mất lòng tin ở quần chúng. Sẽ thôi cái cảm xúc của tuổi thơ bị tổn thương: Mọi người đều thần kinh, mọi người đều ích kỷ. Giá là ở một thời điểm khác, bạn cũng sẽ khó có thể không phấn chấn.
Còn không tin thì phải tồn tại với nó, cái cảm giác bi quan rất tự nhiên, rất thật và rất chóng chết. Mở đầu là tên của bạn, sau đó là …is a. Tôi còn phải khỏe hơn cậu nhiều chứ.
Tôi để họ hơi lo, một chút thôi, để họ có một chút hạnh phúc tìm kiếm. Đơn giản vì lúc đó cảm giác tự do, sổ lồng đang tràn ngập. Có điều, bạn đã ngồi im rất lâu trong những năm cấp ba và đại học.