Lại được tiếp xúc với nhiều người hơn, đời sống có lúc cũng thêm phần dễ chịu, tự tin. Mà tôi đợi nhiều năm nữa thực tế trả lời. Như thế sẽ chỉ làm khổ nhau.
Tôi không chấp nhận một cuộc sống nghèo khó với những năng lực mà tôi tin là mình có. Họ sẽ chọn một thế giới hòa bình chứ, tất nhiên. Nó không giống như cảm giác hồi nào tôi đèo cô bạn của thằng bạn sau xe, cô nàng vứt đánh bịch bắp ngô vừa gặm hết xuống đường, tay phủi phủi tay.
May mà y học chưa chính xác tuyệt đối nên triệt sản vẫn có đứa đẻ tiếp. Và tiếp tục đùa cợt với bạn trong màn đêm. Có bệnh nhân nhìn bà già, mặt buồn rười rượi như bị gợi những ký ức về miền quê.
Hai lần đại bác bên dưới bắn ngược lên: Khẩn trương lên nào. Ông ta bảo: Đấy, có thế thôi… Nước mắt tôi bắt đầu lặng lẽ rỉ ra. Tối, bạn đèo bác vào viện.
Suy ra bạn sai và bảo thủ. Nhà văn hỏi: Ai bảo em thế?. Chúng chỉ hơi hơi để ý đến những thực tế bị om lâu đến thối hoắc và phả ra mùi cực kỳ quyến rũ với loài thủy sinh.
Bởi vì bạn đã từng làm thế, đã từng lết đi trong vài năm. Phố phường lành lạnh, đã sạch hơn trước. Nhưng lại ý nói về sự bỏ học để theo con đường mình chọn của tôi.
Đến giờ phút này còn chưa nổ mới dám tin mình là thiên tài chứ. Những con người như vậy thúc đẩy cuộc sống đi lên một cách chân thực. Rồi hình như mơ thấy ai đó đã viết nó rồi.
Em sẽ kể cho nó về cuộc tình của em. thơ ơi còn hay nữa không - sao lòng cứ thấy mùa đông thế này - còn hay chứ vẫn còn hay - bằng không đưa đẩy bàn tay phí hoài - thơ ở trong tớ ở ngoài - cả thơ cả tớ lạc loài bên nhau - thơ đau tớ cũng đau đau - thơ buồn tớ cũng mau mau buồn buồn - hai tay thơ bắt chuồn chuồn - biết đâu tớ cũng lìa nguồn mà xa - thơ ơi thơ có phải là - nỗi oan chẳng thể thật thà giải duyên - tình yêu là kẻ tật nguyền - lắp vào những miếng hão huyền nhân gian - cũng còn nhiều chuyện phải bàn -vốn nhân cái dịp bầy đàn lung lay Em muốn cùng anh chạy vòng quanh công viên những buổi sáng tinh mơ.
Có nhiều cái không thanh toán được bằng lí trí. Để thấy những thế giới nội tâm rất sâu sắc trong nhau, ngoài những trường hợp chỉ biết ăn no ngủ kỹ (có thể cả lao động hùng hục) và để số phận xỏ mũi dắt đi. Chỉ lấy một ví dụ điển hình và đơn giản nhất.
Phố phường quanh nhà lại bình thường. Để họ giảm bớt sự coi thường và lợi dụng vô thức, như một thứ phản xạ theo chuẩn mực vốn có với bất kỳ một thằng bé hai mốt tuổi lười học, sống lơ ngơ và luôn có thời gian rảnh nào. Cháu mai sau là chúa sợ vợ.