Họ kinh doanh khách sạn. Tỉnh giấc vào chừng 1 giờ. Nhưng bạn không có nhiều cơ hội tự do như thế.
Khi nàng bảo chồng mua cho một chuỗi tràng hạt nhỏ, nhà văn hỏi: Em bắt đầu tin vào cõi thiền à?. Con người thường chỉ trở nên biết ơn sau khi họ cảm thấy hàm ơn. Trên đường, bác vẫn lo đủ thứ.
Mướt mồ hôi để quên đi niềm trơ cứng ở xó lớp. Nếu tôi còn đến đây, cũng không câu nệ là để viết, tôi nghỉ ngơi. Ở tuổi của nó, trong thế giới hiện đại này, mà chỉ có lượng nhận thức như vậy là còn quá kém và lãng phí năng lực.
Bi kịch chỉ đến khi họ bắt đầu khao khát nhận thức, khi họ bị ngăn cấm tình yêu, khi họ bệnh tật không có tiền chữa chạy, và hứng chịu những bất công lớn. Ông nâng đôi tay nàng lên và hỏi: Vòng tràng hạt này em dành cho ai đây?. Sai là vô trách nhiệm.
Cá nhân bạn dần dần hiểu ra điều đó. Ở đây là lớp học, ở đây là bệnh viện, ở đây là đường phố. Bạn cũng đang ganh đua với họ.
Cho từng tờ vào lửa. Mấy năm trước đã nghĩ có lẽ những cái không ra được khỏi đầu làm mình đau. Lại nhớ cái nạn giáo dục mà ai đó ví như may quần áo cốt để đồng bộ và hợp ý mình chứ không cần quan tâm nó có vừa người trẻ con không.
Đơn giản là để sống. Mặc quần đùi ra đường lạnh. Tôi là con thú hoang đã chấp nhận cuộc sống cầm tù của con người trong xã hội.
Nhưng trên vỉa hè, có tấm biến Xin quí khách vui lòng để xe lên vỉa hè. Dỗi mẹ à? Tôi hơi bàng hoàng. Đồ gian dối, mày chứng minh tấm lòng cao thượng hệt như một bà trưởng giả! Sự tan rã đạo đức bắt đầu từ những tấn bi kịch thế này, lừa ông sao được?
Chắc là có những đôi mắt du lịch nhìn ra xa xăm. Như một người đồng sở hữu biết điều. Nhưng với mẹ, tôi cho mình cái quyền đó.
Không, phải giữ sức khỏe. Hơn nữa, trong bình dân ẩn chứa thiếu gì tầm cao không có cơ hội được tưới nước vì bị che khuất bởi chính cái vòm chung chung thấp thấp ấy. Tôi bảo: Mẹ không tin con à? Mẹ lặp lại: …chỉ cần bếch đít một chút.